Tiêu dao bảo Cự rất sai lầm khi so sánh, coi việc trích dẫn các nhân vật
cộng sản như trích dẫn "khổng tử xổm tọa chi ngôn".
Người ta, nguoi Viet miền nam, người Việt tự do, nguoi chống cộng, không chỉ trích dẫn các nhân vật & đảng
viên cộng sản, không chỉ trích dẫn trí thức cộng sản chân chính tim đỏ thẻ đỏ,
người ta còn trích dẫn trí thức giải phóng, trí thức hà nội, sĩ phu bắc hà, trí
thức 19-5, trí thức kiki, lão thành bán nước
Đưa ra những trích dẫn ấy không hề là "nô lệ tư tưởng" như
Tiêu dao bảo Cự xõng lung, lếu láo, xúc phạm người khác, toan đổ bệnh cho người
khác, vu cáo cho người khác cái đầu óc nô lệ của Tiêu Dao Bảo Cự,
Cái đầu óc nô lệ của Tiêu Dao Bảo Cự, nô lệ bọn trí thức cộng sản bắc kỳ,
phản bội người miền nam, dẫn đường cho quân VNDCCH xâm lăng, dẫn đường cho quân cộng sản bắc kỳ xâm lăng VNCH, tàn phá
VNCH, thảm sát người dân VNCH, bành trướng chủ thuyết Mác Lê tội ác vào VN, áp
đặt chế độ cộng sản VNDCCH đê tiện gian ác lên người miền nam, đốt sách của
nguòi miền nam, chà đạp lên quyền sống của người miền nam, tước đoạt quyền tư hữu
của người miền nam....
Đưa ra những trích dẫn ấy không hề là "nô lệ tư tưởng" như
Tiêu dao bảo Cự lếu láo phat bieu, bởi
vì nội dung của những trích dẫn ấy không phải là khám phá mới mẻ gì, ngược lại,
đó là những điều mọi người đều biết, đó là những điều hầu hết mọi người miền
nam đều biết, [ngoại trừ bọn trí thức giải phóng chuyên nghề làm chứng gian hoặc
đần độn lắm lắm mới không biết, hoặc giả vờ không biết ]
Người ta trích dẫn những Gooc ba
chop, Den xìn, Phạm Đình Trọng, Huy Đức,
Hà sĩ Phu..., là để, với hàm ý nói vói một số người miền bắc còn bị ảnh hưởng bởi
sụ lừa dối của bọn trí thức cộng sản chân chính tim đỏ thẻ đỏ, còn bị mê hoặc bởi
sự gạt gẫm của bọn lão thành bán nước,
cũng như để nói cho bọn trí thức giải phóng, bọn trí thức cộng sản chân
chính tim đỏ thẻ đỏ chuyên nghề làm chứng gian, bọn trí thức kiki, bọn trí thức
19-5, bọn lão thành bán nước…, hiểu rằng:
"đấy, chính là người cộng sản của quý các anh & chị
& ông & bà, chính là các "trí thức" của các anh & chị
& ông & bà, chính là lãnh đạo quốc tế, quốc nội, lãnh đạo trung ương, địa
phương, lãnh đạo o ri gin, lãnh đạo lô can... của các anh & chị & ông
& bà.... cũng phải nhìn nhận công sản là tội ác vậy"
Hiểu chưa Tiêu dao bảo Cự, trí thức giải phóng vô lễ, tên tội phạm phản
quốc, tên nam kỳ phản bội,
*****
Từ trước cuộc phản bội tháng 8, từ 1945, từ 1954, từ trước 1985, suốt
20 năm chiến đấu chiến đấu chống lại quân cộng sản xâm lăng, chống lại cuôc chiến
tranh xâm lăng tội ác từ nước VNDCCH cộng sản, người VN, nguoi mien nam cho thấy
họ đã khước từ ý thức hệ cộng sản từ lâu
rồi. Nhưng người ta vẫn trích dẫn
"chia tay ý thức hệ" của Ha Sĩ
Phu,
"Cộng sản, cộng sản bắc kỳ, cộng sản Hồ chí Minh..., là tàn ác, là
phản văn minh, là phi nhân phản dân tộc, là phản quốc",
đó là những điều người Việt nam, người miền nam đã biết rõ, biết rõ từ
cuộc di cư bỏ của chạy lấy người năm 1954, biết rõ từ 1951-1952, khi Ho chí Minh theo
Mao Trach Đông sang Nga cộng nhận lệnh Sít ta lin về VN tiến hành cuộc khủng bố
CCRD, tàn sát người dân VN,
biết rõ từ 1950 khi HỒ chí Minh và bọn cộng sản
VNDCCH rước giặc tàu vào VN,
Nhưng người ta vẫn trích dẫn Dương Thu Hương:
<i>"Điên rồ thì tôi có nhiều thứ điên rồ. Khóc thì tôi có
hai lần khóc.
Lần thứ nhất khi đội quân chiến thắng vào Sài Gòn năm 1975, trong khi tất
cả mọi người trong đội quân chúng tôi đều hớn hở cười thì tôi lại khóc. Vì tôi
thấy tuổi xuân của tôi đã hy sinh một cách uổng phí.
Tôi không choáng ngợp lắm vì nhà cao cửa rộng của miền Nam, mà (choáng
ngợp) vì tác phẩm của tất cả các nhà văn miền Nam đều được xuất bản trong một
chế độ tự do; tất cả các tác giả mà tôi chưa bao giờ biết đều có tác phẩm bầy
trong các hiệu sách, ngay trên vỉa hè; và đầy dẫy các phương tiện thông tin như
TV, radio, cassette. Những phương tiện
đó đối với người miền Bắc là những giấc mơ.
Ở miền Bắc, tất cả mọi báo đài, sách vở đều do nhà nước quản lý. Dân
chúng chỉ được nghe đài Hà Nội mà thôi; và chỉ có những cán bộ được tin tưởng lắm
mới được nghe đài Sơn Mao, tức là đài phát thanh Trung Quốc. Còn toàn bộ dân
chúng chỉ được nghe loa phóng thanh tập thể; có nghĩa là chỉ được nghe một tiếng
nói.
Vào Nam tôi mới hiểu rằng, chế độ ngoài Bắc là chế độ man rợ vì nó chọc
mù mắt con người, bịt lỗ tai con người. Trong khi đó ở miền Nam người ta có thể
nghe bất cứ thứ đài nào, Pháp, Anh, Mỹ... nếu người ta muốn.
Đó mới là chế độ của nền văn minh.
Và thật chua chát khi nền văn
minh đã thua một chế độ man rợ. Đó là sự hàm hồ và lầm lẫn của lịch sử. Đó là
bài học đắt giá và nhầm lẫn lớn nhất mà dân tộc Việt Nam phạm phải."
*****
Cuộc chiến tranh Hồ chí Minh tội ác, do bọn cộng sản bắc kỳ VNDCCH vong
bản ngoại lai tay sai giặc tàu, rước giặc tàu vào VN, tiến hành, chỉ nhằm để bành
trướng chủ thuyết Mác Lê tội ác lên toàn VN, nhằm áp đặt chế độ cộng sản VNDCCH
tội ác lên người miền nam,
đó là điều mọi người VN, mọi người miền nam đều biết rõ, biết rõ từ sau
1975, biết rõ từ trước 1975...
Nhưng người ta vẫn trích dẫn Phạm Đình Trọng:
"Thế hệ chúng tôi cũng rầm rập ra trận, lúc đó chúng tôi
tưởng rằng đi giải phóng miền Nam và hào hứng hát: Giải phóng miền Nam / Chúng
ta cùng quyết tiến bước . . . Hóa ra không phải chúng tôi đi giải phóng
miền Nam mà chúng tôi đi vào cuộc nội chiến Nam – Bắc tương tàn, chúng tôi chỉ
là công cụ mang học thuyết Mác Lê nin, học thuyết đấu tranh giai cấp sắt máu áp
đặt cho miền Nam, để cả nước bị nô dịch bởi học thuyết Mác Lê nin, để học thuyết
đấu tranh giai cấp sắt máu thống trị cả dân tộc Việt Nam, đánh phá tan tác khối
đoàn kết dân tộc Việt Nam, đánh phá tan nát đạo lí và văn hóa Việt
Nam."
[chỉ trừ một số người còn bị cộng sản hồ chí minh lừa gạt và trí thức cộng
sản chân chính tim đỏ thẻ đỏ và bọn nam kỳ phản bội, tay sai quân cộng sản bắc
kỳ, như Tiêu Dao Bảo Cự và những con tương cận, bọn trí thức giải phóng... mới
bịp bợm gọi cuộc chiến tranh Hồ chí Minh tội ác là "giải phong & chống
mỹ cứu nước & thống nhất"]
Hiểu chưa, trí thức giải phóng Tiêu Dao Bảo Cự vô lễ, tội phạm phản quốc,
nam kỳ phản bội!
*****
TRích: <i>Trước đây khi những người cộng sản nói về cộng sản, người
ta thường trích dẫn các “ông Tây cộng sản râu dài râu ngắn”. Bây giờ những người
chống cộng lại trích dẫn các ông Tây khác, cộng sản cũng như không cộng sản.
Các kiểu trích dẫn này thực chất cũng không khác mấy với các kiểu “Tử viết” (Khổng
tử nói rằng) thời phong kiến, phần nào mang tính chất nô lệ về tư tưởng.
</i> (Tiêu Dao Bảo Cự _ bài chủ)
Góp phần giải mã hiện tượng Lê Hiếu Đằng
http://www.danchimviet.info/archives/79617/gop-phan-giai-ma-hien-tuong-le-hieu-dang/2013/09
Thời gian gầnđây có một số “hiện
tượng” mang sắc thái chính trị đáng cho mọi người quan tâm: Huy Đức xuất bản
cuốn sách “Bên thắng cuộc” bạch hóa một giai đoạn lịch sử Việt Nam, Nguyễn Đắc
Kiên gay gắt phê phán trực tiếp Tổng bí thư Đảng Cộng Sản, Nguyễn Phương Uyên
tuyên bố quan điểm chính trị chống đảng trước tòa án, hoạt động của Mạng lưới
blogger với Tuyên ngôn 258 tố cáo với thế giới điều luật phản dân chủcủa luật
hình sự… và gần đây nhất là hiện tượng Lê Hiếu Đằng. Những hiện tượng này không
phải “đột xuất” mà có nhưng chính là sự tiếp nối của quá trình đấu tranh dân
chủ hóa đất nước của các tầng lớp nhân dân, đặc biệt là trí thức, qua mấy thập
niên và cũng ghi dấu mở đầu cho một giai đoạn mới, trong đó điều nổi bật là một
số người đã vượt qua nỗi sợ hãi do chế độ độc tài toàn trị áp đặt nặng nềlên
toàn xã hội, nói lên chính kiến của mình ngược với quan điểm chính thống của
chế độ.
Cũng đã gần một tháng trôi qua từ khi Lê Hiếu Đằng công bố bài viết “Suy nghĩ
trong những ngày nằm bịnh” (17/8/2013), dư luận phản hồi từ nhiều phía đã phân
tích, ủng hộ, phê phán bài viết cũng như tác giả, lại một lần nữa làm lộ rõ các
loại “ lập trường chính trị” trước hiện tình đất nước. Tuy nhiên trừ một số ít
bài (như bài viết của Lữ Phương) nêu vấn đề một cách khách quan, sát thực tiễn,
phần lớn các bài viết từ hai cực chính trị, tạm gọi là “chống cộng triệt để” và
“cộng sản bảo thủ”đều không căn cứ vào bản chất của sự việc mà chỉ áp đặt cách
suy luận và diễn dịch theo quan điểm chính trị của mình. Từ đó gán cho Lê Hiếu
Đằng những gì ông không hề có như cò mồi lừa bịp của đảng, cơ hội chủ nghĩa…
hay ngược lại như phản bội chống đảng, bị thế lực thù địch giật dây…
Thật đơn giản và rõ ràng khi người
ta biết và chịu nhìn vào chính bản thân bài viết, ngay từ tựa đề “Suy nghĩ
trong những ngày nằm bịnh”. Trong những ngày nằm bệnh Lê Hiếu Đằng có thời gian
suy nghĩ để “tính sổ” đời mình, một việc quá tự nhiên và thông thường. Hồi
tưởng về thời tuổi trẻ và quá trình cuộc sống, đấu tranh qua hai chế độ với
những kỷ niệm và nhận thức qua mỗi thời kỳ, ray rứt về hiện tình đất nước dưới
sự lãnh đạo của đảng cộng sản và một vài gợi ý để tìm lối thoát cho đất nước.
Với ý tưởng chân thành, hành văn mộc mạc, đề cập nhiều vấn đề, đây là bài viết
của một người đang nằm bệnh có tính cách tự sự chứ không phải chính luận hay
cương lĩnh. Sao có thể đòi hỏi những gì không thể có qua một bài viết trong
hoàn cảnh này.
Bài viết chứng tỏtác giả là một con
người có trải nghiệm thực tiễn, suy nghĩ tự do và tinh thần phản kháng. Mấy năm
gần đây, Lê Hiếu Đằng nổi lên như một “nhân vật phản biện” với các bài viết,
các cuộc trả lời phỏng vấn và cả việc tham gia biểu tình chống Trung Quốc xâm
lược. Đối với những người có hiểu biết về ông, thực ra Lê Hiếu Đằngđã nổi tiếng
phản biện từ nhiều năm trước trong các hoạt động ở guồng máy chính quyền Thành
phố Hồ Chí Minh (mà ông đã có nhắc tới vài việc trong bài viết “Suy nghĩ…”) và
điều này cũng là sự tiếp diễn của tinh thần đấu tranh và ý thức dấn thân thời
trai trẻ. Đó không gì khác hơn là lòng yêu nước, tinh thần phản kháng trước bất
công áp bức của rất nhiều thế hệ người Việt Nam.
Bài viết của Lê Hiếu Đằng có nhiều
chi tiết dễ gây tranh luận nhưng điểm nút tạo ra cơn sốt chính là lời kêu gọi
tập thể từ bỏ đảng cộng sản và thành lập một đảng mới. Về đảng mới này ông chỉ
viết “chẳng hạn như đảng Dân chủ Xã hội”. Rõ ràng đây chỉlà một gợi ý đầu tiên.
Có thể sự gợi ý này bắt nguồn từ mấy nguyên nhân mà ông và bạn bè hay một số
trí thức đã từng suy nghĩ : Đã từng có hai đảng Dân chủ và Xã hội hoạt động
song song với đảng Cộng sản (cho dù chỉ là đảng cây cảnh); gốc gác của dân chủ
xã hội cũng có chung cội nguồn với chủ nghĩa xã hội của cộng sản nên những đảng
viên cộng sản dễ chấp nhận; sự ưu việt hiện nay của các chế độ dân chủ xã hội,
đặc biệt ở các quốc gia Bắc Âu đã được thừa nhận và có sức thuyết phục đối với
toàn thế giới. Chỉ là một gợi ý, làm sao có thể đòi hỏi ông phải nêu cương lĩnh
của đảng hay định hướng gì khác trong một bài viết tự sự khi đang nằm bệnh. Ông
cũng không khẳng định đây là đảng mới duy nhất mà chỉ là thí dụ cho sự đối lập
chính trị để kềm chế sự độc tài toàn trị của đảng cộng sản.
Dĩ nhiên Lê Hiếu Đằng không còn ủng
hộ đảng cộng sản khi ông kêu gọi từ bỏ đảng nhưng ông cũng không kêu gọi lật đổ
đảng cộng sản. Đây không phải là thái độ lập lờ mà là căn cứ vào thực tiễn,
không duy ý chí. Đảng CS còn tồn tại được bao lâu là điều không ai có thể nói
trước chính xác nhưng thực tế là họ đang cầm quyền với một thế lực hùng mạnh,
một bộ máy có mạng lưới rộng khắp, số đảng viên và những người ủng hộ chiếm
thành phần không nhỏ trong dân số. Dĩ nhiên dù hùng mạnh tới đâu cũng có ngày
sụp đổ như lịch sử của các đế quốc và các chế độ độc tài của loài người đã cho
thấy. Giả thiết ngay cả khi đảng bị lật đổ, nghĩa là không còn nắm chính quyền,
thì số đảng viên và những người ủng hộ họ vẫn còn đó như một thực thể chính
trị. Trong công cuộc dân chủ hóa đất nước, thoát khỏi nạn độc tài toàn trị, như
một ước mơ của đại bộ phận dân tộc, có nhiều cách nghĩ và phương thức để giải
quyến nan đề này. Lê Hiếu Đằng chọn phương thức hình thành sức mạnh đối lập để
chuyển hóa một cách hòa bình chứ không bạo loạn lật đổ. Không ai có thể đoan
quyết phương thức nào là duy nhất đúng và lựa chọn là quyền của mỗi người. Nếu
cùng một mục đích, các phương thức khác nhau có thể hỗ trợ cho nhau để tạo nên
sức mạnh tổng hợp.
Lê Hiếu Đằng chỉ gợi ý chứ không phải
tuyện bố tự mình đứng ra thành lập đảng mới. Ông chưa chuẩn bị sẵn sàng cho
điều này. Việc thành lập đảng mới chỉ có thể được thực hiện khi có rất nhiều
người tán thành, liên lạc với nhau và cùng chung tay hành động. Thời gian sẽ
trả lời cho điều này. Nếu việc này được thực hiện, hay sẽ gợi mở cho việc hình
thành các tổ chức và hoạt động khác của xã hội dân sự, đây sẽ là một đóng góp
đáng kể vào việc tạo nên sức mạnh đối lập với chế độ toàn trị.
Trong việc dân chủ hóa chế độ và dân
chủ hóa đất nước, những người cộng sản cấp tiến có thể đóng một vai trò đáng
kể. Tuy nhiên lại có người nói cộng sản không thể thay đổi, chỉ có thể xóa bỏ.
Đây cũng là vấn đề cần thảo luận.
Trước đây khi những người cộng sản nói về cộng sản, người ta thường trích dẫn
các “ông Tây cộng sản râu dài râu ngắn”. Bây giờ những người chống cộng lại
trích dẫn các ông Tây khác, cộng sản cũng như không cộng sản. Các kiểu trích
dẫn này thực chất cũng không khác mấy với các kiểu “Tử viết” (Khổng tử nói
rằng) thời phong kiến, phần nào mang tính chất nô lệ về tư tưởng. Dĩ nhiên
những tư tưởng lớn đáng cho mọi người suy gẫm nhưng không phải tất cả đều là
chân lý phổ quát. Một tư tưởng cần hiểu trong bối cảnh của nó và khi áp dụng
cần so sánh, đối chiếu với thực tiễn. Từ đó trở lại với câu hỏi cộng sản có thể
thay đổi không?
Cộng sản từ Karl Marx đến Lenine,
Staline, Khrutchov rồi Gorbachov, Eltsine có gì khác biệt và thay đổi? Cộng sản
từ ước mơ thế giới đại đồng đến “chủ nghĩa xét lại hiện đại” rồi đế quốc cộng
sản Nga, đế quốc cộng sản Tàu, chủ nghĩa xã hội mang mầu sắc Trung Quốc có gì
thay đổi? Cộng sản Việt Nam từ kinh tế tập thể sang kinh tế thị trường định
hướng xã hội chủ nghĩa có thay đổi không? Người vạch trần rõ ràng nhất “bản
chất phản động” của chủ nghĩa cộng sản trong tác phẩm “Giai cấp mới”có phải là
Milovan Djilas, một lãnh tụ cộng sản cấp cao, Phó tổng thống nước Nam Tư? Người
góp phần quyết định làm sụp đổ hệthống xã hội chủ nghĩa trên toàn thế giới có
phải là hai tay cộng sản gộc Gorbachov và Eltsine?
Những công thần cộng sản kiên định
như Hoàng Minh Chính, Trần Độ, Nguyễn Hộ cuối đời đã khước từ chủ nghĩa cộng
sản, những đảng viên cộng sản nhiệt thành cũ và mới đã quyết định từ bỏ đảng
như Huỳnh Nhật Tấn, Huỳnh Nhật Hải, Phạm Đình Trọng, Nguyễn Chí Đức có phải đã
thay đổi? Đó là nói cộng sản một cách chung chung chứ đúng ra phải phân tích
một cách rạch ròi về lý tưởng cộng sản, chủ nghĩa cộng sản, chế độ cộng sản,
đảng cộng sản, đảng viên cộng sản ở từng quốc gia, từng thời kỳ mới có thể kết
luận cộng sản có thay đổi hay không.
Sự vật trên đời này chẳng có gì
không thay đổi sao lại khẳng quyết cộng sản không thể thay đổi trong khi thực
tế đã không là như thế. Xóa bỏ được cộng sản là điều tốt nhưng khi không hoặc
chưa xóa bỏ được thì làm cho nó thay đổi hướng về điều thiện phải chăng là việc
cũng nên làm? Đó không phải là thỏa hiệp với cái ác mà chính là hóa giải cái ác
một cách hòa bình.
Vấn đề trung tâm của đất nước ta là
dân chủ hóa, thoát khỏi độc tài toàn trị. Chế độ này do đảng cộng sản cai trị
nhưng thực ra hiện nay chất cộng sản còn rất ít, chỉ là một bộ máy thống trị hà
khắc của những kẻ nắm quyền lực muốn “muôn năm trường trị” đểtrục lợi cho cá
nhân và phe nhóm. Những người nắm quyền lực thống trị kiểu này không phải chỉ
có cộng sản. Các “lãnh tụ độc tài” ở các nước Bắc Phi và Trung Đông đã và đang
bị lật đổ gần đây đều từng là anh hùng dân tộc được nhân dân ủng hộ và tôn vinh
nhưng về sau trở thành tội đồ dân tộc. Có người đã nói đại ý khi quyền lực
tuyệt đối, tha hóa cũng tuyệt đối. Và lòng tham của con người là vô đáy, bất kể
cộng sản hay tư bản. Chuyện “lương khủng” (lương một năm của giám đốc bằng 83
năm của nhân viên bình thường) của mấy công ty nhà nước ở TP/HCM vừa được phát
hiện gợi nhớ đến chuyện các ông trùm ngân hàng gây ra khủng hoảng kinh tế ở Mỹ
mấy năm trước khi ngân hàng phá sản còn tự thưởng cho mình hàng triệu đô la.
Một số công ty tư bản nước ngoài hối lộ cho quan chức Việt Nam để trúng thầu,
các công ty khác trốn thuế, gây ô nhiễm mội trường để tăng lợi nhuận và một
viên chức Tòa Lãnh sự Mỹ ở Sài Gòn cũng nhận hối lộ hàng triệu đô la để cấp
visa lậu vào nước Mỹ. Chế độ nào cũng có kẻ xấu.
Việc cần làm là xây dựng một chế độ
chính trị pháp trị thực sự có cơ chế hãm để ngăn chặn lạm dụng và lòng tham cá
nhân. Trên thế giới có nhiều mô hình nhưng không có mô hình nào là tuyệt đối
hoàn hảo và còn cần phải phù hợp với đặc điểm riêng của từng dân tộc, không thể
bắt chước một cách máy móc. Với Việt Nam để tiến đến đó sẽ phải qua những bước
nào? Chuyển hóa, diễn biến hòa bình hay bạo loạn lật đổ? Cách mạng nhung, cách
mạng hoa lài hay diễn biến từ thượng tầng? Có nhiều phương thức nhưng chắc chắn
điều tốt nhất là không hay ít tốn xương máu, không gây nội chiến, không kéo dài
thù hận. Lê Hiếu Đằng chọn điều này nên ông đã đưa ra gợi ý thành lập đảng mới
để đối lập với đảng cộng sản. Dĩ nhiên việc này không phải là lối thoát duy
nhất cho tình hình và chưa biết lúc nào có thể được thực hiện nhưng đó là một
gợi ý tốt và khả thi, ít ra đối với những đảng viên cộng sản cấp tiến, khi họ
có đủ nhiệt tình, dũng cảm và số đông cần thiết. Gợi ý này cũng có thể “kích
hoạt” hình thành các tổ chức xã hội dân sự để từng bước xây dựng xã hội công
dân có khả năng kháng cự lại những lạm dụng của nhà cầm quyền.
Trong ba bài viết của Nguyễn Minh
Cần nhân chuyện Lê Hiếu Đằng (Chuyện dài ra Đảng và đa đảng), tác giả có trích
câu nói của Viện sĩ Andrei Sakharov khi trả lời phỏng vấn các phóng viên nước
ngoài trong thời kỳ đen tối của phong trào dissident dưới chế độtoàn trị Liên
Xô: “Giới trí thức biết làm gì? Họ chỉ biết làm một việc là xây dựng lý tưởng,
cứ để cho mỗi người làm được điều gì anh ta có thể làm được”. Suy nghĩ một lúc,
ông nói thêm: “Nên biết rằng những con chuột chũi đào hang ngầm dướiđất có thể
làm sụp đổ những thành trì lịch sử”. Điều này có lẽ thật đúng cho Lê Hiếu Đằng
và những trí thức có tâm huyết với đất nước như ông. Không thể đòi hỏi nhiều
hơn vì chuyện đất nước là trách nhiệm của toàn xã hội, không của riêng ai.
Biến cố mới nhất (ngày 11/9/2013) là
vụ Ông Đặng Ngọc Viết xông vào trụ sở Ủy Ban Nhân Dân Tỉnh Thái Bình dùng súng
bắn vào 5 cán bộ Trung tâm Phát triển Quỹ đất, làm hai người chết, sau đó tự
sát. Nguyên nhân là do việc thu hồi đất, giải tỏa, đền bù không được đáp ứng
thỏa đáng. Đây là sự phản kháng quyết liệt trong bước đường cùng, gióng lên một
hồi chuông báo tử cho chính nạn nhân và cả chính sách thất nhân tâm của nhà cầm
quyền. (Trong cùng thời gian này, hàng ngàn thanh niên nam nữ háo hức mong đợi
gặp “Trai đẹp Ả Rập bị trục xuất” và đã đội mưa hàng giờ liền dưới sân khấu
ngoài trời để chờ xem chàng trai đẹp người mẫu này xuất hiện chừng 10 phút ướm
thử chiếc áo???!!!)
Có lẽ đã đến lúc những người cộng
sản phải nghĩ đến khẩu hiệu “thay đổi hay là chết”. Tuy nhiên người dân không
chỉ trông chờ vào sự thay đổi tự thân của nhà cầm quyền mà người dân cũng phải “thay
đổi hay là chết”. Nếu đại bộ phận nhân dân cứ thờ ơ, vô cảm hay cúi đầu chấp
nhận những bất công áp bức đè lên số phận mình thì không ai có thể cứu được.
Đà lạt 15/9/2013
© Tiêu Dao Bảo Cự
BVN
THEO DÒNG SỰ KIỆN:
- Thử
lý giải hiện tượng thơ Chế Lan Viên
- Lê Hiếu Đằng và đề nghị sửa đổi Hiến pháp 1992
- Sự đàn áp ở Trung Quốc đang mất đi tính hiệu quả và dân
chúng đang phẫn nộ
- Thử tìm hiểu nguyên nhân tác thành hiện tượng “Hội Thề”
- LS. Lê Hiếu Đằng: Dân chủ là giải pháp cho các vấn đề
của đất nước
- Giải Nobel cho Lưu Hiểu Ba và hiện tình Trung Quốc
27 Phản hồi cho “Góp phần giải mã hiện tượng
Lê Hiếu Đằng”
Tiêu dao bảo Cự rất sai lầm khi nói về các trích
dẫn, so sánh việc trích dẫn các nhân vật cộng sản, như trích dẫn “khổng tử xổm
tọa chi ngôn”.
Người ta không chỉ trích dẫn các nhân vật đảng viên
cộng sản, người ta không chỉ trích dẫn trí thức cộng sản chân chính tim đỏ thẻ
đỏ, người ta còn trích dẫn trí thức giải phóng, trí thức hà nội, sĩ phu bắc hà,
trí thức 19-5, trí thức kiki
Đưa ra những trích dẫn ấy không hề là “nô lệ tư
tưởng” như Tiêu dao bảo Cự xõng lưng lếu láo xúc phạm người khác, toan đổ bệnh
cho người khác, vu cáo cho người khác cái đầu óc nô lệ của Tiêu Dao Bảo Cự, nô
lệ bọn trí thức cộng sản bắc kỳ, phản bội người miền nam, dẫn đường cho quân
xâm lăng VNDCCH, quân cộng sản bắc kỳ, xâm lăng VNCH, tàn phá VNCH, thảm sát
người dân VNCH, bành trướng chủ thuyết Mác Lê tội ác vào VN, áp đặt chế độ cộng
sản VNDCCH đê tiện gian ác lên người miền nam, chà đạp lên quyền sống của người
miền nam….
Bởi vì nội dung của hầu hết những trích dẫn ấy
không phải là khám phá mới mẻ gì, ngược lại, hầu hết đó là những điều mọi người
đều biết, là những điều hầu hết mọi người miền nam đều biết, [ngoại trừ bọn trí
thức giải phóng chuyên nghề làm chứng gian hoặc không biết, hoặc giả vờ không
biết ]
Nhưng người ta vẫn trích dẫn những Gooc ba chop,
Den xìn, MOlivan Djilas, Phạm Đình Trọng, Huy Đức, Hà sĩ Phu…, là để, với hàm ý
nói cho bọn trí thức giải phóng, bọn trí thức cộng sản chân chính tim đỏ thẻ đỏ
chuyên nghề làm chứng gian, bọn trí thức kiki, bọn trí thức 19-5, hiểu rằng: “đấy,
chính là người của các anh, trí thức của các anh, lãnh đạo quốc tế của các
anh…. cũng phải nhìn nhận như vậy…”,
Hiểu chưa Tiêu dao bảo Cự, nhà trí thức giải phóng
vô lễ, tội phạm phản quốc, nam kỳ phản bội,
*****
Suốt 20 năm chiến đấu chống lại quân cộng sản từ
nước VNDCCH cộng sản xâm lăng VNCH tự do, từ 1954, từ 1945, từ trước cuộc phản
bội tháng 8, người VN đã khước từ ý thức hệ cộng sản, điều ấy đâu có gì mới lạ
đối với người miền nam, nhưng người ta vẫn trích dẫn “chia tay ý thức hệ” của
Sĩ Phu,
“cộng sản, cộng sản bắc kỳ, cộng sản Hồ chí Minh là
tàn ác, là phản văn minh, là phi nhân phản dân tộc, là phản quốc”, đó là những
điều người Việt nam, người miền nam đã biết rõ, biết rõ từ lâu, từ cuộc di cư
bỏ của chạy lấy người năm 1954, và từ rất lâu trước đó,
nhưng người ta vẫn trích dẫn Dương Thu Hương:
:”Điên rồ thì tôi có nhiều thứ điên rồ. Khóc thì
tôi có hai lần khóc.
Lần thứ nhất khi đội quân chiến thắng vào Sài
Gòn năm 1975, trong khi tất cả mọi người trong đội quân chúng tôi đều hớn hở
cười thì tôi lại khóc. Vì tôi thấy tuổi xuân của tôi đã hy sinh một cách uổng
phí.
Tôi không choáng ngợp lắm vì nhà cao cửa rộng
của miền Nam, mà (choáng ngợp) vì tác phẩm của tất cả các nhà văn miền Nam đều
được xuất bản trong một chế độ tự do; tất cả các tác giả mà tôi chưa bao giờ
biết đều có tác phẩm bầy trong các hiệu sách, ngay trên vỉa hè; và đầy dẫy các
phương tiện thông tin như TV, radio, cassette.
Những phương tiện đó đối với người miền Bắc là
những giấc mơ.
Ở miền Bắc, tất cả mọi báo đài, sách vở đều do
nhà nước quản lý. Dân chúng chỉ được nghe đài Hà Nội mà thôi; và chỉ có những
cán bộ được tin tưởng lắm mới được nghe đài Sơn Mao, tức là đài phát thanh
Trung Quốc. Còn toàn bộ dân chúng chỉ được nghe loa phóng thanh tập thể; có
nghĩa là chỉ được nghe một tiếng nói.
Vào Nam tôi mới hiểu rằng, chế độ ngoài Bắc là
chế độ man rợ vì nó chọc mù mắt con người, bịt lỗ tai con người. Trong khi đó ở
miền Nam người ta có thể nghe bất cứ thứ đài nào, Pháp, Anh, Mỹ… nếu người ta
muốn.
Đó mới là chế độ của nền văn minh. Và thật chua
chát khi nền văn minh đã thua một chế độ man rợ. Đó là sự hàm hồ và lầm lẫn của
lịch sử. Đó là bài học đắt giá và nhầm lẫn lớn nhất mà dân tộc Việt Nam phạm
phải. (Nguồn: Nhật Báo Người Việt).”
*****
Cuộc chiến tranh Hồ chí Minh tội ác, do bọn cộng
sản bắc kỳ VNDCCH vong bản ngoại lai tay sai giặc tàu, rước giặc tàu vào VN,
tiến hành, chỉ nhằm để bành trướng chủ thuyết Mác Lê tội ác lên toàn VN, nhằm
áp đặt chế độ cộng sản VNDCCH tội ác lên người VN, đó là điều mọi người VN, mọi
người miền nam đều biết rõ, biết rõ từ sau 1975, biết từ trước 1975…
[chỉ trừ một số người còn bị cộng sản hồ chí minh
lừa gạt và trí thức cộng sản chân chính tim đỏ thẻ đỏ và bọn nam kỳ phản bội,
tay sai quân cộng sản bắc kỳ, như Tiêu Dao Bảo Cự và những con tương cận, bọn
trí thức giải phóng... mới bịp bợm gọi cuộc chiến tranh Hồ chí Minh tội ác là
"giải phong & chống mỹ cứu nước & thống nhất"]
Nhưng người ta vẫn trích dẫn Phạm Đình Trọng:
“Thế hệ chúng tôi cũng rầm rập ra trận, lúc đó
chúng tôi tưởng rằng đi giải phóng miền Nam và hào hứng hát: Giải phóng miền
Nam / Chúng ta cùng quyết tiến bước . . . Hóa ra không phải chúng tôi đi giải
phóng miền Nam mà chúng tôi đi vào cuộc nội chiến Nam – Bắc tương tàn, chúng
tôi chỉ là công cụ mang học thuyết Mác Lê nin, học thuyết đấu tranh giai cấp
sắt máu áp đặt cho miền Nam, để cả nước bị nô dịch bởi học thuyết Mác Lê nin,
để học thuyết đấu tranh giai cấp sắt máu thống trị cả dân tộc Việt Nam, đánh
phá tan tác khối đoàn kết dân tộc Việt Nam, đánh phá tan nát đạo lí và văn hóa
Việt Nam.”
Hiểu chưa, trí thức giải phóng Tiêu Dao Bảo Cự vô
lễ, tội phạm phản quốc, nam kỳ phản bội!
*****
TRích: Trước đây khi những người cộng sản nói về
cộng sản, người ta thường trích dẫn các “ông Tây cộng sản râu dài râu ngắn”.
Bây giờ những người chống cộng lại trích dẫn các ông Tây khác, cộng sản cũng
như không cộng sản. Các kiểu trích dẫn này thực chất cũng không khác mấy với
các kiểu “Tử viết” (Khổng tử nói rằng) thời phong kiến, phần nào mang tính chất
nô lệ về tư tưởng. (Tiêu Dao Bảo Cự _ bài chủ)
Cá nhân một xừ Đằng thì nghĩa lý gì; bao nhiêu kí
lô, ai mà biết hắn ta…
Điều cần biết là mấy ai, cái gì…thập thò sau lưng
Đằng, kẻ được đẩy ra
làm cái mõ, con thò lò đó mà.
Cái gì ? Có thể là tàn dư MTGPMN, đồng chí Phật
giáo gọi là Thống nhất
cũng chỉ là cái tiền thân Ấn Quang mà chớ, do xừ Quảng Độ cầm đầu…
Vậy ” cái gì kia” mún gì ? Mún mâm xôi chứ sao, mà
cái mùi thịt “Đối tác’
đã thoang thoảng đâu đây…Các em ” theo đuôi” chứ đâu mà chống Cộng !
Vậy DâM có lòng lành, báo cho các em biết : Chung
cuộc VN về ChínhTrị
thế nào cũng phải đến, trong đó không ai biết đến tên tuổi các em, mấy cái
tổ chức ” ăn theo đón gió” của các em đâu.— Rồi sẽ thấy cho mà xem.
ÔNG “CỘNG HỒ”
Nghe tin thằng VIẾT nó PẰNG ông !
Cả nước VINH DANH
Già trẻ NỨC LÒNG
Chỉ TIẾC !
Ước gì thay SÚNG NGẮN
Bằng BOM , MÌN….hay LỰU ĐẠN tấn công !!!
” Biến cố mới nhất (ngày 11/9/2013) là vụ Ông
Đặng Ngọc Viết xông vào trụ sở Ủy Ban Nhân Dân Tỉnh Thái Bình dùng súng bắn vào
5 cán bộ Trung tâm Phát triển Quỹ đất, làm hai người chết, sau đó tự sát.
Nguyên nhân là do việc thu hồi đất, giải tỏa, đền bù không được đáp ứng thỏa
đáng. Đây là sự phản kháng quyết liệt trong bước đường cùng, gióng lên một hồi
chuông báo tử cho chính nạn nhân và cả chính sách thất nhân tâm của nhà cầm
quyền. (Trong cùng thời gian này, hàng ngàn thanh niên nam nữ háo hức mong đợi
gặp “Trai đẹp Ả Rập bị trục xuất” và đã đội mưa hàng giờ liền dưới sân khấu
ngoài trời để chờ xem chàng trai đẹp người mẫu này xuất hiện chừng 10 phút ướm
thử chiếc áo???!!!)
” Có lẽ đã đến lúc những người cộng sản phải nghĩ đến khẩu hiệu “thay đổi hay
là chết”. Tuy nhiên người dân không chỉ trông chờ vào sự thay đổi tự thân của
nhà cầm quyền mà người dân cũng phải “thay đổi hay là chết”. Nếu đại bộ phận
nhân dân cứ thờ ơ, vô cảm hay cúi đầu chấp nhận những bất công áp bức đè lên số
phận mình thì không ai có thể cứu được.
Đà lạt 15/9/2013
© Tiêu Dao Bảo Cự
_ Môt lời KHUYÊN RÚT RUỘT
Hãy THÀNH THẬT sám hối ! bằng :
HÀNH ĐỘNG HÀNH ĐỘNG và HÀNH ĐỘNG ! như
ĐẶNG NGỌC VIẾT tên anh còn sống mãi
GƯƠNG ANH HÙNG sẽ lưu lại ngàn sau..
Chuyện xưa kể rằng có một anh chàng sợ ma đến nổi
hết hồn khi thấy cái bóng của mình in vào vách dưới ngọn đèn đêm, đến nổi làm
anh ta mất ăn mất ngủ.
Chuyện hài tưởng kể để làm vui, ai ngờ trên đời này
ngay cả thế kỷ điện tử vẫn còn lắm kẻ sợ thật !
Từ những năm trước 1975, khi CS còn phải hoạt động
bí mật, (nói trắng ra là lẫn trốn trước sự tàn bạo kẻ thù của họ) và bị các ông
quốc gia gọi là “MA”, thì các ông tướng tá VNCH mất ăn mất ngủ vì sợ bị MA
giết, các ông đi đâu thì kè kè nào súng, nào xe, nào bảo vệ lớp này lớp khác,
vòng trong vòng ngoài. Mỗi lần các ông vi hành dân bề tui thôi thì khổ trăm
điều, bọn buôn thúng bán bưng lo mà chạy, không thì bị đá đổ tứ tung, học sinh
lo trốn vào lề, dân quèn lo ngay ngáy, không biết có bị chụp mũ thành “Tình
nghi CS” không ?. Chỉ cần các vị ấy thấy chướng mắt dân đen cũng trở thành CS.
Không vô bót thì cũng ăn mấy cái đá đít bằng giày đinh. ! và thêm câu chửi “Đ.
Mẹ bọn ăn cơm quốc gia thờ “MA” CS !”.
He he ! hùng hổ là vậy mà đêm về trốn chui trốn
nhủi trong buồng vợ như chui trong bongke, vòng ngoài cùng là lính, vòng trong
là chó becgie, con muỗi không chui vô được. Vẫn chưa hết sợ có khi còn dụng cả
36 kế của Tôn Tẫn (giương Đông kích Tây) để ngủ cho yên ! Sợ đến nổi không biết
CS là ai cho nên thôi thì “thà giết nhầm hơn bỏ sót”, đến cả đứa trẻ lên ba
cũng bị tình nghi là theo CS hoặc con CS sau này nó lớn nó sẽ theo, và các vị đã
quyết không tha như vụ (Sơn Mỹ, hay ở Bình Dương Quảng Nam…). Lại sợ CS ẩn nấp
đâu đó quanh mình nên ra sức phát hoang, một cây tre, ngọn cỏ không chừa, giữa
mùa hè nắng đổ lửa Miền Trung mà nhìn từ đầu làng đến cuối làng, con chó chạy
cũng thấy. Chỉ cần một con gà, con chó hết số nào đó chui vào là y như rằng tại
đó lãnh cả thúng đạn. Không biết ngày ấy có bao nhiêu gà, chó chết oan với các
vị.
Sợ đến độ đó hèn chi mấy cái mộ của ông cố, ông sơ
trong dòng tộc các vị ngày ấy vẫn phải ăn đại bác vì bị ngi ngờ chổ ẩn nấp của
Việt cộng.
Sợ đến nổi ngủ với vợ trong khu gia binh vẫn để
súng ở đầu giường !
Đêm hôm gà gáy mà có việc gì dựng dậy tới đồn thì
phải alo cho vài trái hỏa châu soi sáng đường đi !
Cái bóng MA ấy tưởng đã mất tiêu, sau khi chạy theo
BU qua bên kia bờ “ảo vọng” và sẽ quên đi ai ngờ gần 40 năm rồi mà nó vẫn còn
sợ, bên cái xứ tưởng như an toàn tuyệt đối ai ngờ các vị vẫn sợ dai.
Sợ chi mà sợ lạ đời, hễ nghe ai qua mà có hơi CS là
khiếp hồn khiếp vía, nào biểu tình, nào biểu ngữ, nào ám sát, nào hô hào vận
động rùm beng. Y chang cái trò dọa MA ngày ngày trước bằng mõ tre, thanh la và
đại bác !
Nhưng xin các vị nhớ cho rằng: Chuông khánh còn
chẳng ăn ai, nữa là mảnh chỉnh vứt ngoài bụi tre !
Sợ đến nổi mới chỉ cái bóng của CS như Hồng Vân,
Đàm Vĩnh Hưng… mà các vị đã xanh mặt, hồn bay phách lạc, đến nổi ốm yếu già nua
như thế mà phải ráng gượng dậy đi biểu tình chống lại hậu sinh chưa ráo máu
đầu. Vậy nếu là CS thật như chủ tịch nước Trương Tấn Sang, tổng bí thư ĐCSVN
Nguyễn Phú Trọng, hoặc thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng các vị còn sợ đến mức nào.
Ôi ! nghĩ mà buồn thay cho những con hổ giấy !
Ngẫm nghĩ vị vua của kiếm hiệp Kim Dung quả là đại
tài khi xây dựng nhân vật Tây độc Âu Dương Phong, vì cả sợ nên suốt đời vẫn cứ
loay hoay đấm vào cái bóng của mình !.
Yên Bái, tháng 9 năm 2013
Thợ cày Thuê
“Bác” để một mình “em ” hằn học mang tiếng nhỏ nhen
chưởi bới là đủ rồi , ” bác ” lại nhào vào dành “job” , dành “tiếng” xấu của
“em” là thế lào.
Hehehe..
Hết Đằng, tới Nhuận đến Giang
Rồi Cần rồi Cự rồi…chàng nào đây?
CHỪNG NÀO TƯỚNG LÃNH NẮM TAY
KÉO QUÂN ĐẬP ĐẢNG ĐỔI THAY CHÍNH QUYỀN?
Kính
Nguyễn Trọng Dân
Với bài “giải mã” này ông TDBC muốn tạo cớ để cho
người ta ném đá ông Lê Hiếu Đằng?
Chống Cộng không chống ! Đi vạch lá tìm sâu trong
thân xác Tiêu dao bảo cự , Lê hiếu Đằng thì ích lợi gì .
Nhìn các còm trí thức phản biện chẳng có gì mới mẻ
, cũng chỉ là nhai lại như nhai lại bản nhạc Trịnh . Bản nhạc Trịnh nhai đi ,
nhai lại cũng còn có người khen hay . Nhưng nhai lại cái luận điểm chống Cộng
kiểu trên đây , xem ra càng ngày càng chán !
CỘNG VÀ CHỐNG CỘNG
Cộng gì còn nói bây giờ
Hiện thời chính yếu là người Việt Nam
Phải nên thức tỉnh đàng hoàng
Bởi toàn con cháu Hồng Bàng mà thôi
Lênin Các Mác chết rồi
Bây giờ còn lại chỉ nòi Hùng Vương
Chỉ còn máu đỏ da vàng
Đâu còn Quốc tế mơ màng mà chi
HƯƠNG NGÀN
(19/9/13)
DâM nắn nót lại câu mở đầu, nhá:
Cộng gì ? Cộng đã hết THỜI
Còn đây chính yếu là NGƯỜI Việt Nam
…..
( Một chai Cordon Bleu, mau mau…)
Ông chê người ta mà chính phản biện của ông cũng
chẳng khá gì. Tiêu dao bảo cự , Lê hiếu Đằng và cả Lính xưa có thật sự phản
tỉnh chống cộng hay không, thì còn phải chờ và xem hành động, vì lính xưa cũng
có lắm lính kiểng lắm!
Đến bây giờ mà còn vẽ thêm chân cho rắn!?
Trừ khi thực tâm sám hối bằng hành động. Đừng mong đánh lừa được người dân
trong thời đại ngày nay, nhất là những người Việt tị nạn cộng sản.
Mấy ông già với 35 tuổi đảng lỗi thồi, đến
cuối đời phản tỉnh, muốn chữa lại lỗi lầm năm xưa, đầu óc lệch
lạc, không có gì để cúng hiến cho dân tộc, non sông cả. Hãy về hưu,
để lại chỗ cho Phương Uyên, Nguyên Kha ra làm việc thì hơn.
Tên LHĐ đã mất hết uy tin với dân; nó đi lạc đường, sai lối từ năm 20;
trái lại, Uyên Kha đã trong sáng nhìn thấy đâu là phải, đâu là trái,
cũng trong tuổi đôi mươi, thì các cháu bé này giỏi, thông minh và tử
tế bằng vạn những tên LHĐ, Tiêu Dao Bảo Cự.
Thôi LHĐ hãy cút đi cho dân, nước nhờ.
Ai tin được ông này. Hắn ta là đảng viên, hắn biết
rỏ không ai có thể có một lời
nào chỉ trích đảng mà được yên thân mà hắn dám rủ rê kiểu này. Đã vậy trong
thời gian hắn bệnh, nhiều cán bộ cấp cao tới thăm. Các bạn cứ suy nghỉ là thấy
ngay thôi.
Đừng tin những gì hắn nói.
- vybui says:
Sau khi đưa ra một loạt các tên tuổi từ Nga đến
Việt Nam như Gorbachov, Eltsine, Hoàng Minh Chính, Trần Độ, Nguyễn Hộ, anh em
ông Huỳnh Nhật Tân, Huỳnh Nhật Hải…để đi đến kết luận CS thay đổi, sau khi viện
đến quy luật :” …Sự vật trên đời chẳng có gì không thay đổi, sao lại khẳng
quyết CS không thể thay đổi trong khi thực tế đã không như thế…”., sau khi lấy
…lịch sử CS ra để minh chứng là CS từ Karl Marx, Lenine đến CS Tàu, VN hiện nay
đã…thay đổi, ông Tiêu Dao Bảo Cự muốn nói gì? Phản bác những người chống Cộng.
luôn đưa ra luận điểm là CS không thể TỰ THAY ĐỔI, phải phá bỏ để xây dựng chế
độ DÂN CHỦ hay muốn tỏ ra là một người có nhận thức đúng đắn hơn người?
Thực ra đây là kiểu đánh tráo khaí niệm, một hình
thái cuả nguỵ biện!
“Guồng máy”, “cơ chế” cuả các chế độ CS từ khi thành lập tại Nga cho đến khi
sụp đổ tan tành tại chính quê hương của nó xem ra đã có những thay đổi nào
trong chiều hướng tốt hơn?
Việc CS Tàu, VN đang “thay đổi” như hiện nay theo chiều hướng nào? Nếu gọi biến
chất, tha hoá và khủng hoảng… là THAY ĐỔI thì xin… thua ông TDBC. Nếu gọi biến
chất, tha hoá và ngày càng tồi tệ là thay đổi cho… tốt hơn thì xin …hết ý!
Hơn nữa, không thể đánh đồng guồng máy, cơ chế và CON NGƯỜI! Con người có nhận
thức, lương tâm, và kinh nghiệm, họ, những người CS từng có thời lầm lạc có thể
thay đổi cho TỐT HƠN như những nhân vật TDBC đưa ra, nhưng tuyệt nhiên, cơ chế,
guồng máy CS không thể làm được việc tự thay đổi, nếu có nó đã không như ‘cơm
nguội gặp trời mưa’ ở Nga và Đông Âu, nếu có nó đã không có những biến dạng tồi
tệ như hiện nay ở Trung Cộng và VN. Có cần nhắc lại lời cuả Gorbachov, Eltsine
và những người đã từng có vai vế lớn trong Đảng CSVN( Nguyễn Văn An chẳng hạn)
về khả năng tự thay đổi cuả chế độ, guồng máy, cơ chế… CS ?
Tiêu Dao Bảo Cự đưa ra những ví dụ về tham nhũng để
binh vực cho ai?
“…một số công ty nước ngoài hối lộ quan chức VN để trúng thầu, để trốn thuế,
gây ô nhiễm môi trường…” rồi ông ta thản nhiên kết luận: Chế độ nào cũng có kẻ
xấu!
Đây là một kiểu lập luận “lập lờ”! Tại sao cũng là những công ty ấy khi hoạt
động tại những quốc gia có luật pháp nghiêm minh thì không xảy ra tiêu cực hay
nếu có cũng bị trừng phạt? Chế độ nào duy trì tham nhũng? Chế độ nào trao vào
tay đảng viên những quyền hạn vô đối để thay nhau đục khoét tài nguyên quốc
gia? Kết quả ra sao, liệu có cần phải nói tiếp?
Khi dẫn bài viết của ông Nguyễn Minh Cần, TDBC chỉ
lập lại những gì “hợp với khẩu vị’ cuả ông ta, còn những điều NMC nói về “hiện
tượng” LHĐ, HNN…thì lờ đi. Khi đưa ra lời cuả Adrei Sakharov về ‘vai trò’ cuả
trí thức trong chế độ độc tài toàn trị, TDBC muốn nhắn gửi điều gì khi kết
luận:” Không thể đòi hỏi nhiều ở giới trí thức vì chuyện trách nhiệm với đất
nước là trách nhiệm cuả toàn xã hội, chẳng cuả riêng ai”? Nếu đã gọi là “hiện
tượng” thì hẳn là phải “xứng tầm” cuả hiện tượng chứ? It ra, những người tự
nhận là trí thức phải là “những con chuột chũi” như ông Sakharov đã ví von!
Dĩ nhiên, tôi đồng ý với phần kết luận cuả bài
viết, nhưng tốt hơn,TDBC không nên có những luận điểm nêu trên vì chỉ làm nhiễu
loạn vấn đề vốn đã rất đơn giản : Chế độ CS không thể tự thay đổi, phải cần dẹp
bỏ để xây dựng một chế độ khác vừa đáp ứng nguyện vọng của người dân, vừa hợp
với trào lưu trên thế giới hiện nay: một chế độ DÂN CHỦ thực sự!
CON NGƯỜI VÀ GUỒNG MÁY
Con người sinh vốn tự do
Đưa vào guồng máy nguy to con người
Con người tự chủ ở đời
Đưa vào guồng máy tơi bời lá hoa
Thế nên guồng máy hại người
Ai làm guồng máy thảy đều bất nhân
Bây giờ muốn tính cân phân
Người thay guồng máy mới ra con người
Mà ai chân chính ở đời
Cũng đều ngang ngữa chớ người nào hơn
Nói ra để thấy nguồn cơn
Tự do dân chủ đều hơn trên đời
Dẹp đi mọi thói độc tài
Đời thành guồng máy quả nào hay chi
Vậy kia trách nhiệm rõ rồi
Mọi người đều có chớ nào riêng ai
NGÀN SAO
(19/9/13)
chỉ có
lực lượng đảng viên trẻ
mới đủ sức
hủy diệt đảng cộng sản viêt nam
*
sau khi
thanh toán xong
cái
tập đoàn cặn bả ở ba đình hà nội
thì
chính nhửng người anh hùng này
sẻ
đứng ra lảnh đạo đất nước
*
tôi đả chán ngấy
mấy anh già lảo thành cách mạng
*
suốt đời ngậm miệng ăn tiền của việt cộng
nợ máu của dân thì chịu chưa trả
*
đến khi sắp chết
lại
mở miệng phun nọc độc
là
tìm cách cứu dân cứu nước
thật là nhảm nhí
*
nhửng lời lẻ của bọn họ
chỉ làm cho
diển đàn bị ô nhiểm và mất vệ sinh
*
hảy để lê hiếu đằng
và
đám đồng chí đồng sự già của ông ta tự sướng
với thành tích
là
đả hết lòng hết sức đóng góp
vào
cuộc kháng chiến thần thánh
” cỏng tàu chống mỷ cứu nước ”
mà thành quả
là
“chiến thắng vỉ đại long trời lở đất 1975″
*
tác giả cứ hỏi ông ta
kế sách
cỏng tàu chống mỷ
là
việc làm đứng đắn hay sai lầm
*
thì sẻ biết
tấm yêu nước thươn dân của ông ta *
TDCB cũng như LHĐ chỉ là một lứa,loại đầu óc như
trái nho…nhưng cũng muốn làm lảnh tụ như mọi người khác,đó là loại chính trị
salon,họ chỉ biết nói xạo ,nói láo,nói không chính xác để lấy uy,lấy tiếng cùng
người dân không kiến thức để đến một thời điểm nào đó,như những lúc giao
thời,đất nước bấc an mà cướp chính quyền và lên làm lảnh tụ.Cả hai người nầy
chỉ có nói..mà thực hành thì không,họ luôn xúi dục người dân đen làm những điều
không đúng đắn để lót đường cho họ bước lên ngôi lảnh tụ.Từ khi hai người nầy
theo bọn cs Miền-bắc,chúng đã góp sức,góp công gì cho đất nước cũng như cho
dân-tộc,đương nhiên là không rồi vì chúng là những kẻ bấc tài mà muốn làm lảnh
tụ,loại người nềy có quá nhiều ở các bải rác.
Muốn chống lại tàu cộng,trước hết chúng ta phải diệt kẻ nội thù,chúng là bọn
csvn đã buôn dân bán nước .
Chúng ta không thể đứng lên chống tàu mà được bình-yên làm việc đó,như mọi
người đã hiểu..VIỆT KHANG,PHƯƠNG UYÊN và nhiều hơn nữa,nhứng người đó đã dũng
cảm đứng trước mũi súng bạo lực để hướng tới con đường chống tàu cộng,đó là một
bài học cho những ai thật tâm vì dân vì nước mà mắc mưu TDBC,LHĐ chúng chỉ là
kẻ tham lam tự làm công cụ cho bọn csvn được kéo dài thêm quyền lực để đàn áp
dân tộc không muốn bị đồng hóa bởi bọn tàu phương bắc.
DÂN TA
Dân ta cần những anh hùng
Không cần “lãnh tụ” kiểu khùng kiểu điên
Anh hùng vì nước vì dân
Còn như “lãnh tụ” chỉ ham vì mình
Hay chi những kiểu Hiếu Đằng
Kiểu Huỳnh Tấn Mẫn một thời “vang danh”
Cũng là “lãnh tụ” theo chân
Dụ toàn những lớp sinh viên dại khờ
Thật ra chỉ bước theo “người”
Có gì bản lĩnh riêng mình nào đâu
Không đoàn không đảng cóc lên
Bây giờ già lão khó nên anh tài
Chỉ nên sám hối dài dài
Đừng ham “lãnh tụ” cốt mình ngo ngoe
NẮNG NGÀN
(19/9/13)
Chào ông Tiêu Dao Bảo Cự
Cái tựa đề bài viết “hay và kêu” quá: “Góp phần
giải mã hiện tượng Lê Hiếu Đằng“. Nhưng nội dung thì nhạt như nuớc ốc!
Bình luận, phê phán, phân tích, chỉ trích, nghi ngờ
hay tin tưởng, CHÊ hoặc KHEN là quyền của mọi người, không thể cấm cản người ta
được, mà chính hành động của mình mới là “CÂU TRẢ LỜI” cho những thắc mắc và
lời chê tiếng khen đó!
Ông Lê Hiếu Đằng có là “cò mồi lừa bịp của đảng, cơ
hội chủ nghĩa… ” hay không, thì cũng cần phải có thời gian và hành động cụ để
chứng minh.
Ông TDBC lấy gì để bảo đảm mà dám khẳng định chắc
nịch rằng ông Lê Hiếu Đằng: “ không hề có như cò mồi lừa bịp của đảng, cơ
hội chủ nghĩa… như người ta nghi ngờ, gán ghép?
Tôi nghĩ là ông Lê Hiếu Đằng đã suy nghĩ kỹ và đang
hành động với quyết tâm, ông đang ráo riết liên lạc, kêu gọi những người đồng
chí hướng, đồng tâm huyết cùng đứng lên để thành lập ra cái “ĐẢNG ĐỐI LẬP” như
ông hô hào càng sớm càng tốt (?).
Nào ngờ qua bài “góp phần giải mã” Ông lại tiết lộ
“Lê Hiếu Đằng chỉ gợi ý chứ không phải tuyện bố tự mình đứng ra thành lập
đảng mới. Ông chưa chuẩn bị sẵn sàng cho điều này” (?)
Vậy hoá ra đồng bào ta, nhân dân ta lại thêm một
lần ăn bánh vẽ?
Trích “Biến cố mới nhất (ngày 11/9/2013) là vụ
Ông Đặng Ngọc Viết xông vào trụ sở Ủy Ban Nhân Dân Tỉnh Thái Bình dùng súng bắn
vào 5 cán bộ Trung tâm Phát triển Quỹ đất, làm hai người chết, sau đó tự sát.
Nguyên nhân là do việc thu hồi đất, giải tỏa, đền bù không được đáp ứng thỏa
đáng. Đây là sự phản kháng quyết liệt trong bước đường cùng, gióng lên một hồi chuông
báo tử cho chính nạn nhân và cả chính sách thất nhân tâm của nhà cầm quyền“.
Như vậy là quá rõ ràng, anh Đặng Ngọc Viết không
nói gì, không nói một lời, nhưng ANH đã làm, và đã làm bằng chính máu và sinh
mạng của mình! Còn ông Lê Hiếu Đằng, ông Hồ Ngọc Nhuận thì không chỉ nói nghe
rất kêu, được nhiều người ủng hộ, cổ xuý, nhưng lại chưa có một động tĩnh gì???
BÃNH VẼ
Bánh vẽ nhìn thôi đã chán rồi
Xem vui thì được chớ ăn vô
Ăn vô cũng hóa ra toàn giấy
Trợn mắt nhìn đời cũng thế thôi
Những Đằng những Nhuận đã ăn rồi
Bánh vẽ bây giờ tái xuất ôi
Thế cuộc trả vay là thế ấy
Dụ người chi nữa bạc như vôi
Nếu quả anh hùng phải rõ rồi
Cần gì già lão mới thôi nôi
Hoàn đồng chi khác trò con trẻ
Cũng chỉ hô hào ngữ ấy thôi
Bánh vẽ còn thêm tự vẽ bùa
Vẽ bùa cho lắm cũng mình đeo
Bùa này bùa khác đều bùa cả
Bánh vẽ thêm bùa quả chán pheo
MÂY NGÀN
(19/9/13)
” Nếu quả anh hùng đã tỏ rồi
Cần gì già lão mới thôi nôi ( hehehe..)
Thế cuộc trả vay là thế ấy
Dụ người chi nữa bạc như vôi ”
GHÊ !
Không phải là không có Lý !
Cố lên!
Ki’nh
TDBC nên đọc Đằng cho kỹ. Đằng chỉ chủ trương không
bạo động với CS thôi, y muốn cứu cái chế độ này thôi, y không quan tâm đến nội
chiến, đổ máu đâu.Hồi xưa y quyết tử, nám lựu đạn, ám sát, đốt nhà y có từ
không? Hỏi hồi Mậu Thân y làm gì mà bị tuyên án tử hình?
Có lẽ ông nói bây giờ Đằng thay đổi rồi? Y có thể
thay đổi với kẻ cầm quyền chứ không hề thay đổi suy nghĩ của bản thân. Trước
sau y vẫn như một. Đó là điều người ta không tin, không thích y.
Rõ chưa? Chậm!
Có cái con mẹ gì đâu mà giải mã. Chuyện của kẻ quen
“ăn cơm nhà này nhưng thờ ma nhà khác ấy mà” .
CẢM TÍNH VÀ LÝ TÍNH
Ông Lê Hiếu Đằng trước đây đi theo đảng CS là ông đi
theo bằng xu hướng cảm tính. Chỉ mới cảm nghĩ rằng nó hay nó đúng, thế là ông
đi theo. Kiểu đi theo bằng cảm xúc hay tình cảm cá nhân riêng, điều này chính
các bài viết của ông cũng đã tự bộc bạch.
Rồi sau khi đã đạt được những kết quả bản thân, sau khi đã lớn tuổi, sau khi đã
trải nghiệm thực tế xã hội nhiều mặt bằng nhận thức, ông tuyên bố muốn thành
lập đảng mới, hô hào những người đàng viên CS cũng nên bỏ đảng đi theo hướng
của ông. Thực chất đó cũng chỉ mới là cảm tính.
Qua các bài viết đó của ông Đằng, người ta nhận thấy cho tới giờ này ông Đằng
vẫn chưa hiểu sâu xa gì lý thuyết Mác, về chủ nghĩa CS, cũng chưa cụ thể gì
nhiều những quan điểm của ông về đảng CS trong diễn tiến lịch sử của nó, mà
thực chất chưa thật hiểu về đối tượng thì những phản ứng của ông về đối tượng
làm sao khiến người ta có thể tin được. Trường hợp ông Đằng chỉ là một sinh
viên học sinh đi theo đảng CS quả thật hoàn toàn khác những người CS gạo cội mà
mọi người đã biết về các phản ứng của họ từ lâu, vừa qua hay hiện thời đối với
đảng CS. Bởi họ đều là những thành phần chí cốt ngay từ đầu, chẳng phải chỉ
kiểu tân tòng như ông Đằng, ông Nhuận.
Cho nên ông Đằng nếu quả thật có mục đích, quyết tâm đúng nghĩa, có đảm lược và
ý chí thật sự, trước hết ông phải tự minh bạch tuyến bố không còn trong đảng
nữa, thật sự quay về với vị trí một người dân hoàn toàn độc lập, khi đó mọi
việc làm của ông hiện tại mới có ý nghĩa. Chính sự rành mạch, dứt khoát, mà
không phải sự nhập nhòe mới có thể làm người ta tán thưởng hay tin tưởng được ở
ông.
Nhất là ông phải tự nâng mình lên mức lý trí trong hiện nay. Cho biết những cơ
sở lý luận rõ ràng, chính xác nào để ông rời khỏi đảng CS, để mọi người đánh
giá tính đúng mức, hay tính khách quan hoặc tính nghiêm túc của nó. Để từ đó
những người đảng viên ông muốn hô hào, lôi kéo họ cũng tự trang bị cho họ những
cơ sở lý luận đúng đắn và chắc chắn như thế. Đó là yêu cầu lý tính cần thiết
đối với những người nào từ trước nay chỉ theo cảm tính bên ngoài mà trong đó có
cả ông Đằng, ông Nhuận.
Vả chăng, để cho thấy tính chính nghĩa, tính khách quan nào đó của mình, ông
Đằng không phải chỉ có các nhận định hoặc tuyên bố khơi khơi như vậy mà đủ. Ông
cần phải tự mình hình thành và công bố những tài liệu về chủ trương, chính
sách, đường lối khoa học đúng đắn, hay ít ra cũng là những cương lĩnh cụ thể,
rõ ràng, hữu lý, chắc chắn và khả thi nhất, để người ta nhìn vào đó mà có cơ sở
hầu có thể tin hoặc theo ông được.
Cho nên đi từ cảm tính đến lý tính, là điều hoàn toàn cần thiết đối với mọi
người VN hiện nay, trong đó có cả mọi người đảng viên CS, mà cụ thể ở đây là
hai ông Lê Hiếu Đằng và Hồ Ngọc Nhuận như trên đã nói. Mọi sự tuyên truyền bằng
cảm tính trong suốt gần thế kỷ rồi quả thật chưa đưa được dân tộc, đất nước đi
tới đâu, và ông Đằng ông Nhuận cũng đã chẳng thoát ra khỏi hoàn cảnh đó. Thế
thì nếu bây giờ cũng cứ diễn lại trò cũ hỏi có ai cảm thấy tín nhiệm hay tin
tưởng gì ở hai ông này được.
NGÀN KHƠI
(18/9/13)
“Một xã-hội dân sự mạnh, mới mong huy-động được sức
mạnh của toàn thể Dân-tộc để chống lai Bành-trướng Bắc-kinh” Ông Lê-hiếu-Đằng
45 năm có đảng, vẫn chưa thấy đảng Việt cọng ông đã và đang tôn thờ phục-vụ cho
ai ? Rõ-ràng Ông đã biết và đã theo cái xã-hội Xã-hội chủ-nghĩa của đảng Việt
cong đã đánh cho “Mỹ cuốc, Ngụy nhào” đâu cần phải xã-hội dân sư như Ông Đằng
tuyên-bố ! Hơn nữa, Đảng Việt cọng, chẵng những không bao giờ chống, vì cùng
chung một đảng, cùng phục-vu chung một chủ-thuyết Cọng-sản. Tàu cọng Việt cọng
không có biên giới lãnh thổ. Ông Đằng đã thấy Tàu cọng đã ngang-nhiên hiện-diện
tại các nơi trong-yếu trên khắp dất nước Việt-Nam từ lâu ! Hiện-tượng nầy không
phải đã Bành-trướng hay sao ? Nhạc-sĩ Việt-Khang đã đánh động “Việt-Nam Còn hay
đã mất mà bọn Tàu ngang-tàn trên quê-hương tôi !” ? Ông Đằng cũng đã biết đảng
Việt cọng của Ông không bao giờ chống Bắc-Kinh. Tai sao Ông Đằng là một đảng
viên trung-kiên lại tuyên-bố như trên ? Chỉ có Ông Đằng và Đảng Việt cọng biết
rõ .
Bác Bảo Cự có hơi nhầm lẫn: Không ai bảo CS là
không thể “thay đổi” cả, vì nếu không thể thay đổi tức là bất biến, trái lại
chế độ CS đang thay đổi hàng ngày theo chiều hướng thoái hóa dẫn đến diệt vong,
điều ấy ai cũng biết, không ai ngu dốt đến mức bảo “CS không thể THAY ĐỔI”.
Yeltsin chỉ bảo CNCS là không thể “SỬA ĐỔI” nghĩa là không thể sửa chữa cho tốt
hơn!
Nhận xét “không thể sửa đổi” ấy là đối với chủ nghĩa CS, chế độ CS, đảng CS chứ
không phải đối với những dảng viên CS cụ thể. Vì một cá nhân đã là đảng viên CS
thì đương nhiên có thể thay đổi nếu họ tỉnh ngộ, mà chính Yeltsin là một ví dụ.
Nhưng khi họ càng thay đổi thì họ càng từ bỏ con đường CS, nghĩa là chất CS của
họ ngày càng ít đi, khi thay đổi hẳn thì họ không còn là người CS nữa mà đã
chống lại con đường CS mà họ đã chọn, như vậy đương nhiên đã thừa nhận lúc
trước theo CS là sai lầm! Dù hiện nay muốn “hành động, hành động và hành động”
nhưng không dám tự phê phán sai lầm quá khứ ấy thì rõ ràng là bảo thủ, tự mâu
thuẫn. Nhà văn Bảo Cự “giải mã” cho ông Lê Hiếu Đằng cũng là muốn “giải mã” cho
mình!
Cỗ Xe Xã Nghĩa
Cỗ xe xã nghĩa sẽ về đâu?
Lúc chạy qua Tây, lúc rẽ Tàu
Quàng xiên lảo đảo như say rượu
Sang cuồng, Trọng lú, Dũng xà mâu.
Dân tộc kinh hoàng ngó lũ điên
Ngông cuồng, khoác lác, dốt kinh niên
Khăng khăng quyết giữ vai xà ích
Chẳng kể gì cơ nghiệp tổ tiên.
Cỗ xe rồi sẽ chạy về đâu?
Con đường Cộng sản quá cơ cầu
Trước sau rồi cũng rơi vào hố
Lôi cả quê nhà xuống vực sâu.
Hành khách hình như đang ngủ mơ
Hay là vô cảm vẫn thờ ơ
Hay là sợ hãi bầy lang sói
Nên vẫn cam tâm đứng đợi chờ…