Thứ Hai, 11 tháng 11, 2013

Cờ Vàng Bay Trên Đỉnh Fansipa - VN

Cờ Vàng Bay Trên Đỉnh Fansipa - VN
Eve
2013/11/11

Việt Nam- 6 tháng- một mình một ngựa- một trái tim
Đây là bài viết của chị Eve, một người Việt định cử ở Mỹ. Chị đã đi "phượt" ở Việt Nam 6 tháng và viết một bài thật thú vị.
Fansipan Lá cờ… và một cái tát…
Tôi thường bảo sức lực mình không biết có còn nhiều để trèo lên nóc nhà Đông Dương không?... câu hỏi ấy hiện lên trong khi nhiều bạn trẻ tôi quen ở Việt Nam khuyên tôi nên leo Fan một lần cho biết…
Fansipan không phải là một ngọn núi cao mà tôi chưa vượt qua được khi còn trẻ… ngày trẻ tôi rất thích núi và thích leo núi nên cũng đã từng leo núi bằng tay, bằng dây, bằng đôi chân khỏe của mình nhưng bây giờ với số tuổi này leo ngọn núi 3120 mét thì quả không phải là một chuyện dễ… nói như thế ko có nghĩa là sức khỏe của mình không leo nổi nhưng cái ý chí, nhiệt huyết của mình không còn như ngày xưa nữa… chứ thật ra với nhiều người hơn tuổi tôi, nhất là những người ngoại quốc thì đó là chuyện thường ( nếu họ thích leo)… nhiệt huyết và ý chí của tôi thường không còn như ngày xưa nữa, qua năm tháng đã tàn lụi đi nhiều rồi… nhưng lần này với một ý nghĩ được thấy lá cờ “ Việt Nam cộng hòa” bay trên một ngọn núi cao nhất Đông Dương ( nói cho oai chứ Đông Dương thì chỉ có 3 nước là Việt Nam, Lào và Campuchia mà thôi)… Tôi có nhiều hứng phấn.
Vậy là lần thứ hair a ngoài Bắc… Lần thứ hai một mình lang thang trên rừng Bắc Việt vào mùa lúa chin đẹp nhất mà nhiều người muốn đến chỉ để chụp hình cảnh đẹp thiên nhiên thì tôi đã đi một mình với tấm long mở rộng để cảm nhận từng con đường và con người Bắc Việt một lần nữa. lần này đi không phải để nhìn cảnh, hay tìm món ăn mà để cảm nhận những vùng miền mình đi qua… Tôi thường ngừng lại chỉ để xuống gặt lúa cùng người dân trên tuyến đường đi Sapa, hái trà ở Mộc Châu, kéo sợ giăng tơ trên miền hẻo lánh Mèo Vạc mà vùng gì tên gì tôi cũng không biết… Cứ đi là tôi luôn đến tiếp cận người dân để nhìn cuộc sống của họ, tìm hiểu và suy ngẫm…
Tôi quyết định leo Fansipan chỉ vì nghĩ một điều là thấy được lá cờ Tổ Quốc tung bay… Suy nghĩ ấy làm nung náu bầu nhiệt huyết trong long tôi và tôi chỉ muốn làm như thế…
Đến Sapa tôi hẹn gặp một người đàn ông mà tôi quen trên phượt… Ông đến để chụp hình và cũng đi một mình… Lần đầu tiên gặp và ăn tối, nghe ông nói chuyện tôi thấy “con người” này là một người không thể kết làm bạn vì quá khoa khoang nhưng tính tôi hay cả nể, ít nhiều không muốn nhìn vào cái xấu của người ta nên không muốn tranh cãi những điều ông đã nói….
Ông cũng muốn leo Fansipan vì đứa con gái của ông bảo “ bố nên leo cho biết…”…. Đi đâu ông cũng đeo theo ba lô laptop để cứ có được 3G là post hình lên trên trang phượt… Con người có người thích thể hiện cái này, có người thích thể hiện cái kia… Ông thích chụp hình, hình khá đẹp vì ông bảo ông là nghệ sĩ… Tôi cũng thích những tấm hình ông chụp, có góc cạnh nghệ thuật nhưng ít nhiều cũng được chỉnh sửa bởi flick làm cho hình ảnh sống động hơn… Tôi thì lại thích cái cách tự nhiên của ông nhìn không qua photoshop….
Cũng nói them về người đàn ông này… Ông sinh trưởng ở ngoài Bắc đến năm 75 mới vào Nam, năm 20 tuổi… Mẹ người miền Nam, bố người Bắc, có nghĩa là mẹ ông là người Nam đi tập kết ngoài Bắc, như vậy có nghĩa là theo chính nghĩa thì hai chúng tôi không đứng cùng vĩ tuyến… Ông bảo bố ông là một nghệ sĩ và chính ông cũng là một nghệ sĩ… Tôi nghe ông nói về mình bằng những tự hào về bố, mẹ để lại gia sản nhiều hơn là chính ông đã tạo ra được… Tôi chán nghe nhưng tại cái tính cả nể ít phản kháng khi không cần nên cứ người ta nói thì tôi chỉ ngồi nghe mà thôi… Nhưng tôi có chia sẻ với ông việc tôi muốn làm khi leo Fan…
Thực sự tôi không phải là một người thích nói về chính trị… Nhưng tôi biết giá trị của những gi mà nước Việt Nam cộng hòa trước năm 75 để lại và các ông cha của tôi đã đấu tranh và tôi luôn giữ lập trường của mình nhưng tôi là người đàn bà nhỏ bé, cái đầu nhỏ, óc nhỏ nên tôi không thích lí luận với người khác về chính trị trừ khi người ấy đụng chạm đến thế chính mà tôi đang tôn trọng…
Tôi nói với ông rằng tôi, tôi là người quốc gia Việt Nam chứ không phải người Việt cộng sản nên lá cờ đỏ sao vàng không phải là lá cờ của tôi… Nên khi đi đâu nếu tôi giương lá cờ vàng ba sọc đỏ lên (vì với tôi nó mang nhiều ý nghĩ của một nước Việt Nam ) thì xin hiểu cho rằng tôi chỉ muốn nói lên rằng trong tấm hình đó “ tôi là người quốc gia Việt Nam đã đến đây” … Cũng như nếu tôi là người Pháp tôi sẽ giương lá cờ Pháp lên rằng “ tôi là người Pháp đã leo lên đỉnh Fan”… Đơn giản chỉ có vậy thôi.
Ông đã gật đầu đồng ý với tôi về quan điểm đó… Và tôi không thích bàn luộn về chính trị hoặc tôn giáo với người đối diện, đó là hai vấn đề luôn nhạy cảm với người mới quen… Tôi luôn nghĩ mỗi người có một tư duy riêng, mình tôn trọng tư duy người khác thì họ cũng cần tôn trọng mình. Những vấn đề chính trị, tôn giáo không nên đem ra làm đề tài bàn luận.
Nhưng khi chúng tôi leo lên đến gần đỉnh Fan, đêm ngủ lại để sáng leo lên đỉnh thì chúng tôi ăn cơm cùng nhau, có rượu uống… rượu vào thì lời ra… Ban đầu ông uống rồi khoe khoang đủ thứ về mình, sau đến chuyện tôi muốn đi tắm… Trời thì lạnh mà tôi luôn nói tôi không tắm thì không ngủ được… Nhưng thực sự thì tôi là đàn bà, buổi sáng trước khi leo Fan thì tôi lại đến chu kì nên đã định là không đi được nhưng rồi cũng cố gắng vì nghĩ đã đến đây nếu đợi nữa thì sẽ mất rất nhiều thời gian nên tôi đã ra tiệm thuốc mua vài viên thuốc uống cho bớt đau bụng rồi cứ đi… Chẳng lẽ cứ nói toạc ra với ông là “ tôi cần đi….”. Sau khi cậu bạn trẻ “ đẹp trai” đi cùng đoàn ( đoàng chúng tôi có 4 người, chỉ một mình tôi là đàn bà, trong căn lều hôm đó có nhóm người Malaysia khá đông hai vợ chồng hay hai bố con người Nga, chỉ có 4 chúng tôi là người Việt Nam, vì hôm đó là ngày thường nên ít người Việt thì phải, nghe nói cuối tuần thì rất đông) có hậu ý cầm đèn pin đưa tôi đi ra ngoài để tắm, dù nước lạnh… Thật ra tôi chỉ cần lau mình sơ và rửa mặt đánh rang đôi chút, thay cái áo, mặc them áo vào mà thôi…
Về lại lều thì tiệc đã tàn, có lẽ vì cậu bạn trẻ và tôi đã đi nên tiệc tàn nhưng ông ta dù uống cũng đã rồi nhưng vẫn chưa “ đã” khoe khoang nên vẫn ấm ức. Tôi bảo ông đó đừng có ngủ gần tôi, cậu bạn trẻ nằm chính giữa… Thật ra cái sập ngủ khá chật nên tôi chỉ muốn giữ ý tứ nằm sát vào trong vách, nằm gần người trẻ tuổi đáng con mình vẫn an tâm hơn một ông già… Chờ đến khi về đến chỗ ngủ ông lại nói tiếp, chê bai tôi đủ thứ là không phải dân Phượt, dân bụi, hết chuyện ấy lại đến chuyện chú chó tôi đem theo, cãi qua cãi lại, tôi thì tính nói lý còn ông xỉn nên ông chắc chẳng biết mình nói gi chỉ khoái nói thôi… Thế là từ câu chuyện tôi cần đi tắm, đến chuyện con chó ( ông bảo tôi thích thể hiện nên đem thao chó làm người dẫn đường phải bế bồng mà thực sự thì con chó của tôi đi theo nó đi còn nhanh hơn cả người vì nó có 4 chân mà, anh chàng A Su người Mông dẫn đoàn đi có bế nó chỉ đúng hai lần , một lần là lúc leo thang, lên thang thì nó không thể leo lên được và lần thứ hai là lúc sáng lên đỉnh cũng vì đường lên thang mà chó thì không thể leo lên thang như người được… Còn hoàn toàn do Boogie – tên con chó tự leo Fan một mình… Tôi có dặn anh A Su chăm sóc nó một chút nếu cần nhưng cứ để nó đi như vậy nó mới là leo chứ ẵm bế thì khác nào nó “ bị bế” lên Fan)….
Để câu chuyện ngán lại thì từ cái chuyện tắm, đến chuyện chó, rồi đến chuyện tôi than phiền rác rưởi… Những lời nói của ông đưa ra làm cho tôi lượm giọng đi và xem thường một con người sống quá ích kỷ, chỉ biết cho bản thân mình ( bởi vậy tôi chán ghét thế hệ 5x, 6x ở Việt Nam hôm nay, những con người ẫu trĩ)… Cuối cùng thì đến việc lá cờ của tôi… đó là vấn đề chính để cuộc vãi vã và tăng tốc thêm dù cậu bạn trẻ P đã can đan chúng tôi ... nhưng vì ông bảo “ giữa cánh đồng Y Tì bà đưa lá cờ ba que lên”…thế là tôi có cớ nóng máu,...
Tôi ghét kẻ nào không tôn trọng lá cờ quốc gia mà gọi lá cờ ba que.... Người có gốc và lá cờ là một phần linh thiêng cho tổ quốc, gốc gác người đó…. Tôi chưa bao giờ đụng chạm đến lá cờ sáu vàng của cộng sản dù tôi không ưa nó… Nên khi ông nói lên điều đó thì cơn thịnh nộ trong tôi bùng nổ… sự bùng nổ làm tôi quên đi một điếu rằng " đùng bao giở cải với một kẻ thấp hèn ... Nó sẽ kéo bạn xuống cùng nó với sự kém hiểu biết của nó " ( khg biết tôi dịch câu này ó chuẩn khg ) " don't argue with stupid people, they will drag you down to their level and beat you with experience "
Sự cãi cọ đưa đến một cái tát là khi tôi nói “ đối với con người như ông thì thà tôi đi cùng một con chó còn hơn đồng hành với một người vô ý thức, thiếu văn hóa…” . Sau câu nói đó có lẽ ông nghĩ là tôi ví ông thua con chó… mà thật sự khi nói câu đó tôi chỉ nghĩ rằng con chó làm bạn đồng hành tốt hơn con người, tôi không ví ông là chó, nhưng có lẽ say nên ông nghĩ ngay tôi nói ông là chó ( mà thiệt tình thì tôi luôn quý động vật và xem chúng là người bạn tốt hơn con người … đúng là tôi quá đáng trong vấn đề này khg nhỉ ? ). Nên ông xông lại tát tôi một bạt tay, cậu bạn trẻ P nãy giờ đang can ngăn chúng tôi liền xông lại ôm ông ta nhưng quá muộn vì ông ta đã xông lại tát tôi…
Từ nhỏ tôi đã là đứa con gái không phải là một phần của phái yếu, tôi từng học võ và từng lên võ đài nhiều lần để đánh nhau với nam nhi, lần nữ nhi trong nhiều cuộc thi đấu, thắng thua đều có cả, nhưng chưa lần nào có người tát tôi như thế cả… Chính mẹ tôi khi đánh tôi cũng chỉ bắt nằm rồi đánh vào mông. Nói như thế để hiểu cơn thịnh nộ trong tôi tung lên, thế là tôi cũng gạt luôn cả cậu bạn trẻ P ra xông lại tát thẳng ngay vào má ông ta một cái và đấm luôn vai phải ông ta một cái…
Dù cũng đã đánh trả lại và khinh bỉ những thằng đàn ông đánh đàn bà dù với bất cứ lý do gi… Khi tôi hét lên chửi vào mặt ông ta là một người vô học thức… Ông liền nhận ngay “ đàn ông ở Việt Nam tao đánh đàn bà là chuyện thường”. Trời ạ ! nghe xong câu này chỉ muốn xông lại đập cho thằng đàn ông này một trận. A Su nói hai chúng tôi muốn đánh nhau thì đi ra ngoài vì đã làm quá ồn những người bên cạnh không hiểu chúng tôi đánh nhau và cãi nhau chuyện gi… Tôi sẵn sang ra khỏi đó để đánh ông ta nêu ông ta chịu đứng dậy để ra ngoài. Nói thật nhìn cái dáng người bé xíu, tay chân lèo khèo chỉ cần hai cú đá của tôi là ông đổ ngã ngửa dù rằng đã hơn hai mươi năm tôi đã không còn đụng đến võ thuật nữa… Chả cần khoe khoang gì nhưng thiệt tình là máu nóng trong người tôi đã trào ra khỏi trái tim mình nhiều lắm rồi… Bao nhiêu ngày một mình đơn độc đi quanh đất nước Việt Nam, tôi gặp nhiều người, tốt xấu có nhưng trường hợp này thật là ngoại lệ…
Nhưng cuộc cãi vã kết thúc, ông ta nằm ngay xuống và tiếng ngáy đã vang lên… Ông ta đã quá xỉn để biết mình làm việc gi… Tôi hiểu tôi đang vô lý cãi vã với một thằng say… Nằm xuống sát vào vách gỗ, không kiềm chế được tôi đã nức nở khóc, dù rằng tôi cũng đâu bị ức hiếp gi mà khóc nhưng tôi khóc vì cái tính “ cả nể” của mình… Vì dù đã biết con người này không phải là người tốt để kết bạn nhưng vẫn ngồi nghe ông ấy nói cả hai ngày trời trên Y Tý, đã cùng đi hai ngày đường cùng từ Sapa đến Y Tỳ… Tôi trách mình đã không thẳng thừng từ chối lời rủ rê đi cùng… Hay cả nể không nói những gi chướng cái lỗ tai mình và trách mình đã để một thằng say làm phiền đến tâm hồn mình, trái tim mình… Dù là thằng say nhưng tôi ghét đàn ông cứ hễ nghĩ say là có thể nói gi thì nói và thường muốn thêm rượu để nói, để làm những điều mà khi tỉnh không bao giờ “ dám”…
Tôi ra ngồi ngoài trời lạnh khóc và nghĩ mình không thể nằm cạnh một thằng đàn ông đáng tởm như thế dù rằng đã có cậu bạn trẻ chen chính giữa… Ngoài trời lạnh nhưng tôi không lạnh chút nào mà nước mắt cứ tuôn lả chả… Cậu bạn trẻ ra ngoài lôi tôi vào và bắt tôi nằm xuống cùng nhiều lời an ủi… Phải cảm ơn con người trẻ tuổi nhưng hiểu biết này, đã nắm bàn tay tôi suốt đêm vì tôi cứ nức nở khóc… Suốt đếm tôi không thể nào chợp mắt được vì tức, và suốt đêm ấy tôi chỉ muốn giết chết người đàn ông đó. Quả thật con người tôi đáng sợ đến như thế đấy, nhất là khi bị đụng chạm đến “ chính thể quốc gia dân tộc….” mình, dù rằng người đó cũng là người Việt Nam… Tôi còn nhớ khi cãi tôi cũng đã giảng cho ông hiểu tôi không phải là Việt Kiều, khi ông nói tôi cứ nghĩ tôi có tiền là về đây khoe khoang bằng cách đem chó theo … ( thật vô lý khi nói như thế… ôi một kẻ say vô học thức )… Tôi liền giải thích cho ông hiểu rằng tôi không phải Việt Kiều…
Việt Kiều là khi bạn có quốc tịch Việt Nam và bạn đi ta nước ngoài ở một thời gian sau đó về lại thì bạn mới là Việt Kiều, còn tôi là người bị tước đoạt quốc tịch, bị tống khứ ra khỏi Việt Nam… Bị mất nước, mất quốc gia “ tôi là người Mỹ gốc Việt… xin hiểu và cũng đừng bao giờ gọi tôi là Việt Kiều”…
Không biết tôi có phải là một con người có chứng bệnh “ khùng” khi nói đến thể chính về người Việt quốc gia và người Việt cộng sản không nữa… Nhưng cứ hễ khi nào người ta gọi tôi là Việt Kiều, tôi đều chỉnh sửa họ và nói lên điều ấy… Thiệt tình, nếu tôi cứ không kiềm chế được thì chắc tôi sẽ có ngày không được bước chân vào Việt Nam, hay hoặc tôi sẽ ngồi tù sớm thôi vì cái miệng hay “ cãi” của mình… May cho tôi vẫn còn mạng để trở về nhà bình an… Và cũng tội nghiệp cho ông anh tôi - người cộng sản “ chân chính” luôn lo lắng và luôn dặn dò khi tôi đi đừng đem những điều mình nghĩ nói “ thẳng” quá nói chuyện với người ngoài Bắc… Nếu có hệ gì ông ấy chẳng thể lo được gi cho tôi đâu…
Suốt đêm không ngủ, suốt đêm nức nở… Buổi sáng sớm tôi thức dậy vẫn tỉnh táo và xem mọi chuyện như chưa có gi sảy ra… Tôi quyết định rằng không thể để một thằng vô học thức làm phiền trái tim mình … Và tôi quyết định rằng không để mắt đến người đàn ông đó…
Sáng sớm ông ta tỉnh dậy, điều đầu tiên là nói lời xin lỗi tôi “ Xin lỗi em, tối qua anh say quá nên…” . Tôi quay mặt đi và chỉ nói đúng một câu “ ông đừng nên nói chuyện với tôi …, trước mặt tôi hình như không có ông…”…. Trong suốt quãng đường leo lên đỉnh và suốt quãng đường về lại có lúc ông ta cũng nói vài câu như bảo tôi chụp hình chung với nhau khi đến đỉnh nhưng tôi không trả lời và không xem cái con người ấy có trước mặt của mình hay không? ….
Buổi sáng ba tiếng đồng hồ leo lên được đến đỉnh Fan vất vả, mệt mỏi nhưng quá tuyệt vời khi biết mình đã leo lên được đến nóc nhà Đông Dương… Vì đi khá sớm nên sương nhiều và mây mù giăng kín nên chúng tôi không thấy núi non bao quanh, chỉ thấy như mình đang đứng trên tầng mây ấy… Một điều đáng buồn phiền là trên đỉnh chung quanh rác nhiều vô số kể… Tôi rất buồn vì điều đó… Vì tôi nghĩ những bạn trẻ Việt Nam hôm nay leo Fan không phải là dân “ thường” có nghĩa là các bạn ấy ít nhất còn trẻ và cũng đã học xong bặc trung học, hoặc đại học, những kiến thức bảo vệ môi trường của họ là như thế này hay sao?... Tôi thường không trách những bà bán hàng rong xả rác, hay những người nghèo khổ vì họ không có kiến thức nhiều để hiểu mình cần phải bảo vệ môi trường , nhưng tôi sẽ rất thất vọng khi thấy giới trẻ ở Việt Nam hôm nay dù đã có học, có văn hóa nhưng luôn thiếu văn hóa… A Su có cho tôi biết rằng cũng có những người dân được mướn lên đây để lượm rác trên đường nhưng người xả thì nhiều và người lượm thì ít…. Từng cái ủng mang để bảo vệ đôi giầy, đến cái chai nước và nhất là những vỏ kẹo giấy nhỏ được vứt ra… Nếu tôi là người đi lượm rác tôi cũng chỉ có thể lượm những chai lọ nước uống chứ bảo phải lượm từng vỏ kẹo nhỏ trên đường thì làm sao “ tôi” người được mướn muốn đi nhặt rác ( dĩ nhiên là khi nhận công việc này mấy ai là người có học thức để ý thức nhiều và kỹ lưỡng để lượm cho hết đây….?
Nên trên đỉnh Fan làm tôi buồn và thất vọng vì chỉ thấy toàn rác khi khí trời trong lành, và mây mù bao phủ như cảnh tiên… Mà cảnh tiên này là cảnh của “ tiền đồng Việt Nam”… nên đầy rác rưởi của nhiều người “ vô ý thức”….
Tôi lôi lá cờ ra và cắm trên cây tre cầm leo Fan đường cao và bảo cậu bạn trẻ chụp hình giúp mình… Cậu bạn trẻ ấy cũng xin cầm lá cờ và chụp hình cùng tôi… Nổi vui trong lòng tôi dâng trào và tôi đã xuống dưới núi với nhiều niềm vui hơn nỗi buồn vì chuyện không vui với người dần ông ấy…
Trong nhóm đi có bốn người… Cậu bạn trẻ tên P đã an ủi tôi, giúp tôi khi tôi xuống tinh thần mà tôi đã nói ở trên… Một cậu bạn trẻ nữa tên L… L là dân du học Buckley trở về nước làm việc vì cậu nghĩ Việt Nam dễ làm giàu hơn, vì nếu cậu ở lại Mỹ  thì cậu chỉ là người làm công… Cậu leo núi nhiều, và cậu đã cư sử như đúng một người Mỹ … Các bạn cãi thì là chuyện của các bạn, tôi không muốn can dự vào… Tôi thích nói chuyện về leo núi, về rừng Yosemite, về SanFran trường học nhưng cậu ấy không để lại trong lòng tôi một cảm tình nào hết… Và tôi hiểu thêm một điều nữa là thế hệ 9x ngày nay ở Việt Nam phần nhiều họ chỉ muốn làm giàu, có tiền thật nhiều hơn là làm gi cho xã hội… Đôi lúc tôi thích những người trẻ thế hệ 9x này nhưng tôi nghĩ xã hội Việt Nam ngày nay cần nhiều người có học thức du học trở về quên bản thân mình để mong xã hội tốt đẹp hơn là lao đầu vào kiếm tiền… Có lẽ tôi đã khắt khe với họ quá… Tuổi trẻ bây giờ chỉ mong sau này có tiền tài danh vọng… Đó không phải là điều xấu xa… Đó là phấn đấu để sống còn ở quanh ta hôm nay mà thôi…
Tôi đã dương cao được lá cờ trên đỉnh Fansipan … Lá cờ vàng ba sọc đỏ ngày xưa hai bà Trưng Trắc, Trưng Nhị cũng đã dương cao khi đi đánh quân tàu… Lá cờ đầy ý nghĩa… màu vàng tượng trưng cho da vàng Đất Việt, ba sọc cho ba miền Nam, Trung, Bắc… Tôi yêu lá cờ quốc gia đó… Tôi mong một ngày chính thể có thể thay đổi và người Việt Nam ở Việt Nam sẽ hiểu ra rằng lá cờ đỏ sao vàng cờ chỉ là lá cờ theo Trung Quốc mà thôi ... nó chẳng mang một ý nghĩa nào cả… Có lẽ điều đó còn rất lâu mới làm được nếu thi thể ông Hồ còn nằm đó trong bảo tang trong lòng Hà Nội… mà điều đau buồn là quân tàu đã tàn phá đất nước Việt Nam, tại sao chúng ta vẫn cứ bám gót họ khi cả khối Đông Âu cộng sản đã tan rã ở Nga… Tượng hình Leenin, Lê Mark đã kéo sập đổ… Bức tượng Balinh cũng đã ngã… Vậy mà lòng người cộng sản Việt Nam không thay đổi được…
Theo dọc đường cong của đất nước Việt Nam ... Mà nơi nào còn lá cờ đỏ sao vàng thì nơi đó còn nghèo đói ...
Lời cuối cho cuộc hành trình leo Fan…
Lá cờ tổ quốc … “ tôi người Việt Nam quốc gia đã đến Fansipan … lá cờ vàng đã ngạo nghễ bay trên nóc nhà Đông Dương”….
Mãn Nguyện…
Eve...

Chủ Nhật, 10 tháng 11, 2013

“Hoa địa ngục” và Đảng, Bác, Mác-Lê - Bác Sĩ Phạm Hồng Sơn

“Không có gì quý hơn độc lập tự do
Tôi biết nó, thằng nói câu nói đó
Tôi biết nó, đồng bào miền Bắc này biết nó
Việc nó làm, tội nó phạm ra sao
Nó đầu tiên đem râu nó bện vào
Hình xác lão Mao lông lá
Bàn tay Nga đầy băng tuyết giá
Cũng nhoài qua lục địa Trung Hoa
Không phải xoa đầu mà túm tóc nó từ xa
Nó đứng không yên, tất bật, điên đầu
Lúc rụi vào Tàu, lúc rúc vào Nga
Nó gọi Tàu Nga là cha anh nó
Và tình nguyện làm con chó nhỏ
Xông xáo giữ nhà gác ngõ cho cha anh
Nó tận thu từ quả trứng, quả chanh
Học lối hung tàn của cha anh nó
Cuộc chiến tranh chết vợi hết thanh niên
đương diễn ra triền miên ghê gớm đó
Cũng là do Nga giật Tàu co
Tiếp nhiên liệu gây mồi cho nó
Súng, Tăng, Tên lửa, Tàu bay
Nếu không, nó đánh bằng tay?
Ôi đó, thứ độc lập không có gì quý hơn của nó!
Tôi biết rõ, đồng bào miền Bắc này biết rõ
Việc nó làm, tội nó phạm ra sao
Nó là tên trùm đao phủ năm nào
Hồi cải cách đã đem tù, đem bắn
Độ nửa triệu nông dân, rồi bảo là nhầm lẫn!

Mọi tầng lớp nhân dân bị cầm chân trên đất nó
Tự do, không thời hạn đi tù!
Mắt nó nhìn ai cũng hóa kẻ thù
Vì ai cũng đói món nhục nhằn cắn răng tạm nuốt
Hiếm có gia đình không có người bị nó cho đi suốt.
Đất nó thầm câm cũng chẳng được tha
Tất cả phải thành loa
Sa sả đêm ngày ngợi ca nó và Đảng nó
Đó là thứ tự do không có gì quý hơn của nó !
Ôi, Độc lập, Tự do !
Xưa cũng chỉ vì quý hai thứ đó
Đất Bắc mắc lừa mất vào tay nó
Nhưng nay mà vẫn có người mơ hồ nghe nó…”

(“Không có gì quí hơn độc lập tự do”, 1968)
Và chỉ bằng hai câu thôi, Hoa địa ngục đã có thể tóm gọn “Bác”:
“Bác Hồ chúng ta
Kịch gia xuất sắc”

(“Tên hề”, 1971)
 
 “Hoa địa ngục” và Đảng, Bác, Mác-Lê - Bác Sĩ Phạm Hồng Sơn
“Hoa địa ngục” và Đảng, Bác, Mác-Lê - Bác Sĩ Phạm Hồng Sơn Print E-mail
Nhà Thơ Nguyễn Chí Thiện
Ông Nguyễn Chí Thiện, sinh năm 1939 tại Hà Nội, tác giả của tập thơ nổi tiếng Hoa địa ngục vừa qua đời ngày 02/10/2012 tại nước Mỹ. Những dòng sau đây xin được thay cho lời cầu nguyện tốt đẹp nhất tới linh hồn người quá cố và những bạn hữu, thân nhân và những người yêu quí ông.
Kể cả sau này khi thời thế đã thay đổi và Hoa địa ngục được xuất bản chính thức ở Việt Nam thì có thể vẫn có nhiều độc giả không thiện cảm với những từ ngữ thường quá bộc trực, cay đắng hay mang tính chửi thẳng của tác phẩm này. Nhưng nếu đặt những cảm xúc hoặc những hình thức thể hiện sang một bên thì không thể không thừa nhận Hoa địa ngục đã dám phê phán ba yếu tố – ba vấn đề – mà cho đến tận bây giờ không phải ai cũng nhận ra hoặc dám đụng đến, đó là: Đảng Cộng sản Việt Nam, lãnh tụ Hồ Chí Minh thường được gọi là “Bác” và chủ nghĩa Marx-Lenin.
Ngay năm 1959, trước khi vào tù lần thứ nhất và khi mới chỉ chớm tuổi 20, Hoa địa ngục [i] đã chĩa sự phê phán không úp mở vào đúng Đảng:
“Tôi thường đi qua phố
Có anh chàng mù, mắt như hai cái lỗ
Kính chẳng đeo, mồm thời xệch méo
Ngậm vào tiêu, cổ nổi gân lên
Dốc tàn hơi thổi đứt đoạn như rên
Mấy bài hát lăng nhăng ca ngợi Đảng
Đã mang lại Ấm no và Ánh sáng!”

(“Tôi thường đi qua”, 1959)
và bản chất gieo rắc cái ác của Đảng:
“Trên mảnh đất, Đảng gieo mầm tội lỗi!
Trong lành cũng phải tanh hôi!
Trẻ con chưa nứt mắt đã tù rồi!
Bạo lực đi về rất vội! “

(“Trên mảnh đất”, 1964)
Càng về sau, qua những lần tù càng dài thêm, sự phê phán và nhận thức về bản chất Đảng lại càng sâu hơn và, dĩ nhiên, gay gắt hơn:
“Không ai kêu nổi một lời
Mồm dân Đảng khóa đã mười mấy năm!”
(“Gửi Bertrand Russel”, 1968)
“Đảng bắt câm, bắt nói, bắt khóc, bắt cười
Bắt đói, bắt làm, hé răng oán thán
Là tù ngục mục xương độc đoán
Phải chăng đó giá công lao huyết hãn
Mấy ngàn ngày đánh Pháp những năm xưa”

(“Đồng lầy”, 1972)
“Đảng thực chất chỉ là Đảng cướp
Dựng triều đình mông muội giữa Văn minh
Sống tạm thời nhờ thủ đoạn yêu tinh,
Nhờ súng đạn Tàu, Nga, bắt bớ.”

(“Đảng”, 1973)
Và đây, Hoa địa ngục phác lên một hình ảnh toàn trị thu nhỏ của Đảng, kiểm soát hết các nhân quyền cơ bản:
“Nhà văn nhà báo
Nhà giáo nhà thơ
Nhà thờ nhà chùa
Đều sợ đều thua
Nhà tù – nhà Vua!
Chớ đùa với Đảng!”

(“Nhà văn”, 1980)
Còn về “Bác”, Hoa địa ngục đã đề cập nhiều lần trong nhiều giai đoạn khác nhau nhưng có thể nói bài “Không có gì quí hơn độc lập tự do” là bài điển hình cho cái nhìn tổng quát nhưng xuyên thấu qua mọi lớp vỏ tuyên truyền về Hồ Chí Minh hay của chính Hồ Chí Minh. Tuy nhiên nếu vẫn thành kiến về những đại từ nhân xưng như “thằng”, “nó”, “con” thì có thể có hơi khó khăn để đồng cảm được với sự bộc trực, tinh ý của Hoa địa ngục lúc mới có 29 tuổi:
“Không có gì quý hơn độc lập tự do
Tôi biết nó, thằng nói câu nói đó
Tôi biết nó, đồng bào miền Bắc này biết nó
Việc nó làm, tội nó phạm ra sao
Nó đầu tiên đem râu nó bện vào
Hình xác lão Mao lông lá
Bàn tay Nga đầy băng tuyết giá
Cũng nhoài qua lục địa Trung Hoa
Không phải xoa đầu mà túm tóc nó từ xa
Nó đứng không yên, tất bật, điên đầu
Lúc rụi vào Tàu, lúc rúc vào Nga
Nó gọi Tàu Nga là cha anh nó
Và tình nguyện làm con chó nhỏ
Xông xáo giữ nhà gác ngõ cho cha anh
Nó tận thu từ quả trứng, quả chanh
Học lối hung tàn của cha anh nó
Cuộc chiến tranh chết vợi hết thanh niên
đương diễn ra triền miên ghê gớm đó
Cũng là do Nga giật Tàu co
Tiếp nhiên liệu gây mồi cho nó
Súng, Tăng, Tên lửa, Tàu bay
Nếu không, nó đánh bằng tay?
Ôi đó, thứ độc lập không có gì quý hơn của nó!
Tôi biết rõ, đồng bào miền Bắc này biết rõ
Việc nó làm, tội nó phạm ra sao
Nó là tên trùm đao phủ năm nào
Hồi cải cách đã đem tù, đem bắn
Độ nửa triệu nông dân, rồi bảo là nhầm lẫn!

Mọi tầng lớp nhân dân bị cầm chân trên đất nó
Tự do, không thời hạn đi tù!
Mắt nó nhìn ai cũng hóa kẻ thù
Vì ai cũng đói món nhục nhằn cắn răng tạm nuốt
Hiếm có gia đình không có người bị nó cho đi suốt.
Đất nó thầm câm cũng chẳng được tha
Tất cả phải thành loa
Sa sả đêm ngày ngợi ca nó và Đảng nó
Đó là thứ tự do không có gì quý hơn của nó !
Ôi, Độc lập, Tự do !
Xưa cũng chỉ vì quý hai thứ đó
Đất Bắc mắc lừa mất vào tay nó
Nhưng nay mà vẫn có người mơ hồ nghe nó…”

(“Không có gì quí hơn độc lập tự do”, 1968)
Và chỉ bằng hai câu thôi, Hoa địa ngục đã có thể tóm gọn “Bác”:
“Bác Hồ chúng ta
Kịch gia xuất sắc”

(“Tên hề”, 1971)
Về chủ nghĩa Marx-Lenin tức chủ nghĩ cộng sản, điều đáng ngạc nhiên nếu không muốn nói là kinh ngạc, trong một hoàn cảnh ngặt nghèo thông tin, tuổi đời còn rất trẻ và chắc chắn không có nhiều thời gian để đi học hay tự đọc, vì đã phải liên tục đi tù, nhưng Hoa địa ngục ngay lúc chưa đầy 25 tuổi đã nhận ra sai lầm rất chính trị:
“Cuộc đời tôi có nhiều lầm lẫn
Lầm nơi, lầm lúc, lầm người
Nhưng cái lầm to uổng phí cả đời
Là đã ngốc nghe và tin Cộng sản!”

(“Mỗi lầm lỡ”, 1963)
Dường như năm tháng tù đày triền miên lại làm cho Hoa địa ngục nhận thức sâu hơn chủ nghĩa Marx-Lenin về sự bất tương thích và hệ lụy của nó đối với dân tộc:
“Học thuyết Mác, một linh hồn u ám
Không gốc rễ gì trên mảnh đất ông cha
Mấy chục năm phá nước, phá nhà.”

(“Đồng lầy”, 1972)
Và đây Hoa địa ngục đã nói về chủ nghĩa Marx cách đây gần 40 năm mà lại gần giống như những gì ai đó mới lần đầu lên tiếng gần đây:
“Chủ nghĩa Mác chỉ là không tưởng
Trái với bản chất con người, reo rắc tai ương

Nếu cứ ngu si ôm mãi chủ nghĩa này
Nếu cứ thẳng tay bóp mãi dạ dầy
Đất nước nở mặt nở mày làm sao được nữa!
Dân tộc ta phải quăng ngay nó vào bếp lửa
Nồi cơm mới có thể mong đầy
Tự do, no ấm mới sum vầy”

(“Chủ nghĩa Mác”, 1984)
Có thể nói, so với tuổi đời của bản thân, Hoa địa ngục đã nhận thức được rất sớm và cũng dám phê phán bác bỏ rất sớm, mặc dù không hệ thống, về ba trụ cột chính của quyền lực cộng sản tại Việt Nam: Đảng, Bác, Marx-Lenin.
Nếu nhìn lại “Nhân văn-Giai phẩm” và “Xét lại chống Đảng”, những hoạt động và biến cố xảy ra gần trước và sau so với Hoa địa ngục , trong ánh sáng nhận thức về ba trụ cột đó thì lại thấy nhận thức của Hoa địa ngục còn sớm cả so với thời đại nữa. Trong “Nhân văn-Giai phẩm” đã có những tiếng nói, bài viết và thái độ bất ưng, phê phán sâu sắc về sự chà đạp nhân quyền cơ bản hay vấn đề pháp trị của Đảng và có thể có cả những phê phán ẩn dụ về lãnh tụ nữa nhưng tất cả vẫn còn hoàn toàn trên tinh thần chấp nhận Đảng, tránh xa vấn đề “Bác” và không hề đề cập đến Marx-Lenin. Ở “Xét lại chống Đảng” cũng tương tự, chỉ là không đồng ý với chính sách của Đảng lúc đó, còn về chủ nghĩa Marx-Lenin, Hồ Chí Minh và Đảng đều vẫn được tôn trọng – tinh thần này gần như vẫn được các cựu thành viên của các biến cố đó giữ nguyên cho đến tận gần cuối những năm 1990.
Nhìn lại bối cảnh khắc nghiệt, tăm tối của Hoa địa ngục cách đây gần nửa thế kỷ và thực trạng hôm nay còn rất nhiều bậc trí giả vẫn tự coi Đảng, Bác là những thứ húy kỵ, lại càng thấy cái ghê gớm nhất, đáng kính phục nhất của Hoa địa ngục : không phải là bản lĩnh tù đày, kiên gan trong cô đơn hay trường thơ tố cáo in trong trí nhớ, mà là sự nhìn ra sớm, nhìn thấy triệt để nhưng lại không giấu mọi người về cái Ác rất to lớn – cái Ác ở tầm quốc gia, dân tộc.
Hoa địa ngục đương nhiên phải chia tay trần thế nhưng chắc chắn không bao giờ phải đi về địa ngục.
Phạm Hồng Sơn
© 2012 pro&contra
5 Tháng 10, 2012

[i] Các bài thơ trích dẫn ở đây đến từ hai nguồn: Hoa địa ngục , Thơ Nguyễn Chí Thiện

Thứ Bảy, 9 tháng 11, 2013

Làm cách mạng không phải để dựng nên một nhà nước độc tài

Làm cách mạng không phải để dựng nên một nhà nước độc tài

Phỏng vấn Huỳnh Nhật Hải, Huỳnh Nhật Tấn
Tháng 4 28, 2012
Phạm Hồng Sơn thực hiện
pro&contra: Hai anh em, ông Huỳnh Nhật Hải sinh năm 1943, ông Huỳnh Nhật Tấn sinh năm 1946, là những người, vào cuối năm 1988, đã cùng nhau tự ra khỏi Đảng Cộng sản Việt Nam (ĐCSVN) đồng thời từ bỏ luôn những chức vụ đang đảm nhiệm kèm theo những tiềm năng rất lớn về quyền lực, quyền lợi: Phó Chủ tịch Uỷ ban Nhân dân Thành phố Đà Lạt kiêm Thành ủy viên (đối với ông Huỳnh Nhật Hải) và Phó Giám đốc Trường Đảng tỉnh Lâm Đồng kiêm Tỉnh ủy viên dự khuyết (đối với ông Huỳnh Nhật Tấn). Điều gì đã khiến hai đảng viên cộng sản đầy tiềm năng của một gia đình có truyền thống cách mạng từ trước năm 1945 lại có quyết định chia tay cách mạng khi sự nghiệp “cách mạng giải phóng dân tộc, thống nhất đất nước”đã thành công hoàn toàn?
___________________
Phạm Hồng Sơn: Hai ông có thể cho biết con đường nào đã đưa các ông đến với ĐCSVN?
Huỳnh Nhật Hải: Có thể nói hai anh em chúng tôi đã được “nhuộm đỏ” từ bé. Chúng tôi đã có thiện cảm, tinh thần ủng hộ, và làm những việc có lợi cho những tổ chức của cách mạng như Việt Minh hay Mặt trận Dân tộc Giải Phóng miền Nam Việt Nam (Mặt trận) ngay từ khi còn rất nhỏ tuổi. Vì ba má tôi là một gia đình tư sản ủng hộ Việt Minh tại Đà Lạt từ trước năm 1945. Ba tôi là hội viên Công hội Đỏ và tham gia cướp chính quyền tại Đà Lạt vào năm 1945 và sau đó trở thành đảng viên bí mật của Đảng Cộng sản Đông Dương (tên gọi lúc đó của ĐCSVN). Hai anh trai tôi là những người đi tập kết ra Bắc sau năm 1954.
Huỳnh Nhật Tấn: Có thể nói là ngay từ nhỏ, mở mắt ra là chúng tôi đã được nghe, được thấy, được sống trong tinh thần của cách mạng, tôi cứ tạm gọi là “cách mạng” đi. Đó là những năm thơ ấu của chúng tôi ở trong “vùng tự do” liên khu 5, khi gia đình chúng tôi phải tránh sự truy lùng của Pháp từ khoảng cuối 1945 đến năm 1954, và cả thời gian sau đó khi ba má tôi trở lại Đà Lạt (sau Hiệp định Genève) để tiếp tục nhiệm vụ ủng hộ bí mật cho ĐCSVN và Mặt trận dưới hình thức là một gia đình tư sản.
Phạm Hồng Sơn: Hai ông có nhớ đã có ảnh hưởng nào đến từ ngoài gia đình không?
Huỳnh Nhật Tấn: Có, những trí thức như giáo sư, nhà văn, nhạc sĩ có tên tuổi lúc đó mà đi với Việt Minh hay Mặt trận cũng gây cho chúng tôi sự lôi cuốn, cảm hứng âm thầm nhưng rất lớn. Đặc biệt là qua quan sát, tiếp xúc với những cán bộ hoạt động bí mật đã sống ở nhà tôi thì hai anh em tôi thấy đó là những con người rất đáng khâm phục, họ vừa có tinh thần kỷ luật, chịu đựng, hy sinh rất lớn vừa có những lý tưởng rất cao đẹp là quyết giành lại độc lập cho đất nước và tự do cho dân tộc.
Huỳnh Nhật Hải: Một yếu tố nữa cũng làm cho chúng tôi ủng hộ Mặt trận là sự xuất hiện của quân đội Mỹ tại miền Nam. Sự xuất hiện đó làm cho những người như chúng tôi cảm thấy bị xúc phạm về chủ quyền dân tộc. Chúng tôi cảm thấy là miền Nam đang bị người Mỹ xâm lăng và cần phải chống lại họ và chính quyền thân Mỹ tại miền Nam.
Phạm Hồng Sơn: Thời gian từ khi Mặt trận được thành lập (năm 1960) cho tới năm 1975 các ông làm những việc gì để ủng hộ “cách mạng”?
Huỳnh Nhật Hải: Công việc của cả hai anh em chúng tôi đều cùng có hai giai đoạn khác nhau, trước và sau khi chúng tôi “nhẩy núi”, tức là phải bỏ gia đình để vào tận căn cứ trong rừng sâu để hoạt động. Tôi “nhảy núi” vào đúng mồng 3 Tết Mậu Thân 1968 còn em tôi, Huỳnh Nhật Tấn, “nhảy núi” trước đó vài tháng khi đã bị lộ.
Huỳnh Nhật Tấn: Trước khi “nhảy núi”, anh em chúng tôi làm công tác liên lạc, vận động trong giới thanh niên, học sinh, sinh viên tại Đà Lạt để thành lập các nhóm, tổ chức, đoàn thể hoặc in, tán phát truyền đơn hay khẩu hiệu đấu tranh cho Mặt trận.
Huỳnh Nhật Hải: Sau khi “nhảy núi”, hai anh em chúng tôi, mỗi người một nơi, nhưng đều ở bộ phận công tác phong trào thanh niên học sinh, sinh viên. Anh em chúng tôi thường phải đi vào những “vùng lõm“ (vùng dân cư mà ban ngày do chính quyền Việt Nam Cộng hòa kiểm soát còn ban đêm thuộc về lực lượng của Mặt trận) để bắt liên lạc, tiếp nhận hay vận động ủng hộ về vật chất, tinh thần cho Mặt trận.
Phạm Hồng Sơn: Những công việc đó chắc phải rất mạo hiểm và hết sức khó khăn?
Huỳnh Nhật Tấn: Đúng thế, chúng tôi phải rất kiên trì, khôn khéo trong công tác vận động và không phải lần vận động nào cũng thành công. Cả hai anh em chúng tôi cũng đã bị phục kích hoặc chạm trán với lực lượng quân đội của Việt Nam Cộng hòa, nhưng rất may cả hai chỉ bị thương nhẹ trong một, hai lần.
Phạm Hồng Sơn: Sau 30/04/1975 các ông được giữ ngay chức Phó Chủ tịch UBND Thành phố hoặc Phó Giám đốc Trường Đảng?
Huỳnh Nhật Hải: Không phải như thế. Sau 30/04/1975 tôi tiếp tục công tác ở Thành đoàn, sau đó mới chuyển qua công tác chính quyền. Năm 1977 tôi được kết nạp Đảng. Năm 1979 làm Chủ tịch khu phố I Thành phố Đà Lạt, rồi sau khi đi học Trường Đảng ở Tây Nguyên trong một năm đến năm 1981 là tôi trở thành Phó Chủ tịch UBND Thành phố Đà Lạt, là Thành ủy viên.
Huỳnh Nhật Tấn: Tôi thì được kết nạp Đảng từ năm 1972 sau khi “nhảy núi”. Ngay tháng 10/1975 tôi đã được chọn vào số cán bộ đầu tiên gửi ra Bắc học ở Trường Tuyên huấn Trung ương ở khu Cầu Giấy, Hà Nội trong 3 năm rồi trở về giảng dạy môn kinh tế chính trị tại Trường Đảng tỉnh Lâm Đồng. Và sau lần ra học tiếp ở Hà Nội tại Trường Tuyên Huấn Trung Ương trong 03 năm nữa, đến năm 1986 tôi được bổ nhiệm vào chức Phó Giám đốc trường Đảng tỉnh Lâm Đồng, đồng thời được cơ cấu vào cấp Tỉnh ủy, là Tỉnh ủy viên dự khuyết.
Phạm Hồng Sơn: Một cách ngắn gọn, lý do gì đã khiến hai ông gần như đồng thời quyết định từ bỏ Đảng kiêm các chức vụ đó?
Huỳnh Nhật Tấn: Tôi còn nhớ trong lá đơn xin ra khỏi Đảng lúc đó tôi có viết một câu: “Tôi không tin ĐCSVN có thể lãnh đạo đưa đất nước đạt được những điều tốt đẹp như Đảng thường nói.”
Huỳnh Nhật Hải: Còn trong lá đơn của tôi viết sau ông em tôi một vài tháng, tôi nhớ đã viết là: “Tôi không còn động cơ để phấn đấu cho mục tiêu và lý tưởng của Đảng nữa.” Nhưng thực sự trong thâm tâm thì cũng giống như ông em tôi đã nói ở trên. Tôi không tin ĐCSVN nữa.
Phạm Hồng Sơn: Quá trình đi đến sự bất tín đó diễn ra như thế nào?
Huỳnh Nhật Hải: Đó là một quãng thời gian kéo dài khoảng 5-7 năm, thông qua những quan sát, tìm hiểu, trao đổi, bàn bạc và trằn trọc từ mỗi bản thân và gần như chỉ giữa hai anh em chúng tôi.
Huỳnh Nhật Tấn: Có thể nói chúng tôi đi đến sự bất tín vào ĐCSVN là dựa vào những gì chúng tôi thấy, chúng tôi gặp trên thực tế hơn là từ vấn đề lý luận.
Phạm Hồng Sơn: Những “thực tế” nào quan trọng nhất khiến hai ông nhận thức lại ĐCSVN?
Huỳnh Nhật Tấn: Đó chính là những chính sách về quản lý xã hội, điều hành kinh tế và việc tôn trọng các quyền tự do, dân chủ của người dân của ĐCSVN. Về quản lý xã hội, ĐCSVN đã không quản lý bằng pháp luật mà bằng sự tùy tiện, áp đặt, gần như hoàn toàn chỉ dựa theo các chỉ thị, ý muốn từ lãnh đạo Đảng. Ví dụ việc tịch thu nhà cửa, tài sản hay đưa đi “học tập cải tạo”, thực chất là bỏ tù con người, đều không dựa trên pháp luật hay xét xử của tòa án. Điều hành kinh tế thì lúc đó chúng tôi thấy những chính sách rất kỳ cục và phản khoa học, ví dụ như có những chỉ thị là Đà Lạt phải sản xuất bao nhiêu rau hay các huyện khác phải sản xuất bao nhiều mì[i] mà không cần biết khả năng và lợi thế về thổ nhưỡng, thói quen canh tác của người dân hoặc việc giao quyền lãnh đạo kinh tế không dựa vào chuyên môn, kinh nghiệm mà lại dựa vào thành phần giai cấp và sự gắn bó với Đảng. Về các quyền tự do dân chủ của người dân, càng ngày chúng tôi càng thấy thực tế lại tồi tệ và khó khăn hơn rất nhiều so với thời Việt Nam Cộng hòa. Ví dụ như khi hoạt động trước 1975, chúng tôi đã từng cho một số viên chức chính quyền đọc cả cương lĩnh của Mặt trận nhưng những người đó không coi chúng tôi là thù địch, họ coi việc khác biệt quan điểm là chuyện hết sức bình thường. Nhưng sau năm 1975 mọi thứ không như thế nữa, tất cả mọi hoạt động, kể cả trong tư tưởng, mà khác với quan điểm của ĐCSVN thì đều không được chấp nhận. Báo chí tư nhân, biểu tình, bãi công, bãi thị đã hoàn toàn bị cấm ngặt mặc dù những bất công, nhu cầu lên tiếng của xã hội hết sức bức bối. Có thể nói điều lớn nhất để chúng tôi nhận thức lại ĐCSVN là sự độc tài toàn trị dựa trên bạo lực và không tôn trọng những quyền căn bản của người dân.
Phạm Hồng Sơn: Các ông đã quen biết những nhân vật như ông Hà Sĩ Phu hay ông Mai Thái Lĩnh,…những cư dân tại Đà Lạt lúc đó chưa?
Huỳnh Nhật Hải: Chúng tôi chưa biết ông Hà Sĩ Phu, còn ông Mai Thái Lĩnh thì chúng tôi đã biết nhau từ hồi cùng “nhảy núi” nhưng sau 30/04/1975 chúng tôi gần như chưa trao đổi hay bàn luận gì với nhau cả. Anh em chúng tôi trước khi quyết định bỏ về đã nói với nhau là “chúng ta đi làm cách mạng không phải để xây dựng nên một nhà nước chuyên chính độc tài như thế này.”
Phạm Hồng Sơn: Gia đình, những người thân và bạn bè đồng chí của các ông có phản ứng gì trước quyết định đó?
Huỳnh Nhật Hải: Lúc đó ba má tôi đều đã qua đời nhưng chúng tôi tin rằng nếu còn sống ba má tôi cũng ủng hộ việc từ giã ĐCSVN của chúng tôi. Hai bà xã của chúng tôi ủng hộ hoàn toàn quyết định về nhà tự làm ăn của chúng tôi.
Phạm Hồng Sơn: Thế còn hai anh trai, những người đã đi tập kết sau 1954, và những đồng chí thân quen của hai ông?
Huỳnh Nhật Tấn: Anh trai cả của chúng tôi thì gần như không có ý kiến gì, còn người anh trai thứ hai thì không đồng ý. Còn những đảng viên đồng sự khác và các cấp lãnh đạo lúc đó hoàn toàn ngạc nhiên, gần như tất cả mọi người đều khuyên chúng tôi xem xét lại. Có người lúc đó đã nói với tôi là nếu về thì cuộc sống sẽ rất khó khăn, nhưng tôi xác định trong lòng là trước đây khó khăn nguy hiểm như thế mà còn chịu được thì lẽ nào bây giờ lại không.
Phạm Hồng Sơn: Khi “trằn trọc” để đi đến quyết định cuối cùng, hình ảnh hay tư tưởng của lãnh tụ Hồ Chí Minh có vấn vương trong “trằn trọc” đó?
Huỳnh Nhật Tấn: Có. Chúng tôi lúc đó cũng thấy cần phải xem lại cả ông Hồ Chí Minh – lãnh tụ, người sáng lập ra ĐCSVN.
Phạm Hồng Sơn: Các ông thấy thế nào?
Huỳnh Nhật Hải: Sau khi cùng tìm hiểu, trao đổi, bàn luận chúng tôi nhận thấy tình trạng mất tự do, phi dân chủ hay có thể nói là cuộc sống kìm kẹp, đau thương của nhân dân, của giới trí thức sau chiến thắng 30/04/1975 ở miền Nam hoàn toàn là sự lặp lại y nguyên tình trạng ở miền Bắc sau chiến thắng Điện Biên Phủ năm 1954 – thời kỳ mà ông Hồ Chí Minh vẫn hoàn toàn ở trên đỉnh cao quyền lực.
Huỳnh Nhật Tấn: Tôi đã từng tự hỏi là mục tiêu sâu xa của ông Hồ Chí Minh là gì? Với những gì lịch sử đã diễn ra khi ông Hồ Chí Minh còn sống thì tôi thấy mục tiêu của ông Hồ Chí Minh vì quyền lực là chính, còn mục tiêu độc lập cho đất nước hay tự do, dân chủ cho dân tộc, cho xã hội Việt Nam đã bị ông Hồ Chí Minh coi nhẹ. Hai mục tiêu tốt đẹp đó chỉ là những ngọn cờ để ĐCSVN lôi kéo, tập hợp quần chúng và giới trí thức cho mục đích giành quyền lực cho ĐCSVN. Thực tế chính quyền dưới thời ông Hồ Chí Minh đã biểu hiện đi ngược lại hoàn toàn hai mục tiêu tốt đẹp đó, độc lập cho dân tộc và tự do, dân chủ cho nhân dân.
Phạm Hồng Sơn: Vâng, về vấn đề tự do, dân chủ cho nhân dân thì đã rõ, nhưng còn về độc lập dân tộc, xin ông nói rõ thêm?
Huỳnh Nhật Tấn: Có thể nói ông Hồ Chí Minh đã đưa đất nước thoát khỏi sự phụ thuộc, đô hộ của người Pháp nhưng lại để đất nước trở lại sự phụ thuộc, khống chế và thôn tính của Trung Quốc cộng sản. Nếu không có sự đồng ý, chủ kiến ngoại giao của ông Hồ Chí Minh thì không thể có tình hữu nghị Việt-Trung như “môi với răng” và cũng không thể có Công hàm 1958 của ông Phạm Văn Đồng. Một cách ngắn gọn, có thể nói ông Hồ Chí Minh đã vô tình tạo điều kiện thuận lợi cho sự xâm lăng, thôn tính của Trung Quốc cộng sản đối với Việt Nam như chúng ta đang chứng kiến.
Phạm Hồng Sơn: Liệu có công bằng không khi tình trạng mất độc lập, mất chủ quyền hiện nay qui hết cho Hồ Chí Minh?
Huỳnh Nhật Tấn: Đúng là tình trạng lâm nguy của đất nước hiện nay không thể qui hết cho ông Hồ Chí Minh. Nhưng bất kỳ một lãnh tụ, một nhà sáng lập của một đảng, một tổ chức chính trị nào cũng đều có ảnh hưởng rất căn bản tới tầm nhìn, hành động của các thế hệ kế tiếp, dù xấu hay tốt. Tôi nhớ ngay trong văn kiện, khẩu hiệu của ĐCSVN vẫn luôn khẳng định ông Hồ Chí Minh là người sáng lập, tổ chức, lãnh đạo, rèn luyện “Đảng ta”, tức là ông Hồ Chí Minh đã là kiến trúc sư cho mọi chính sách, đường lối của ĐCSVN cũng như thể chế, cung cách quản lý xã hội của ĐCSVN.
Huỳnh Nhật Hải: Đúng như thế, theo tôi, mặc dù ông Hồ Chí Minh đã mất rồi nhưng tư tưởng, đường lối chính trị của ông ấy vẫn được tiếp tục kế thừa trong ĐCSVN. Không phải ngẫu nhiên mà ĐCSVN hiện nay vẫn hô hào học tập tư tưởng, đạo đức Hồ Chí Minh.
Phạm Hồng Sơn: Nhưng nhiều người cho rằng tư tưởng, đạo đức Hồ Chí Minh là rất tốt đẹp, đáng học theo?
Huỳnh Nhật Hải: Đúng, rất tốt đẹp và đáng học nếu chỉ căn cứ vào lời nói và khẩu hiệu như ông Hồ Chí Minh đã đề ra. Và đúng là ĐSCVN hiện nay cũng đang thực hiện đúng như thế, các khẩu hiệu, lời nói, mục tiêu của họ hiện nay cũng rất hoặc khá tốt đẹp, nhưng hành động và thực tế thì lại hoàn toàn ngược lại – cũng như ông Hồ Chí Minh.
Huỳnh Nhật Tấn: Nếu chỉ căn cứ vào truyền thống nhân ái của người Việt Nam thông thường thôi thì cũng thấy đáng lý ra, với cương vị là người có quyền hành cao nhất, ông Hồ Chí Minh phải ra lịnh không được giết hoặc hãm hại ân nhân của mình như vụ xử bắn bà Nguyễn Thị Năm và nhiều người khác trong Cải cách Ruộng đất. Hoặc những vụ bắt bớ, thanh trừng các đồng sự, các ân nhân của ĐCSVN sau này mà không qua xét xử thì ông Hồ Chí Minh không thể không biết là trái đạo lý. Nếu ông Hồ Chí Minh thực sự là người vì nước vì dân thì sau khi lên nắm quyền, điều đầu tiên ông Hồ Chí Minh phải làm là phải để nhân dân và giới trí thức có nhiều tự do hơn thời thực dân Pháp chớ.
Phạm Hồng Sơn: Nếu được sống lại thời tuổi trẻ một lần nữa, các ông có tiếp tục ủng hộ và đi theo Việt Minh, Mặt trận Dân tộc Giải phóng Miền Nam Việt Nam hay ĐCSVN?
Huỳnh Nhật Hải: Không, không bao giờ.
Huỳnh Nhật Tấn: Tôi sẽ phải bình tĩnh hơn, tìm hiểu xem họ có ủng hộ và có tư tưởng dân chủ thực sự không, chứ không thể chỉ căn cứ vào lời nói và tuyên truyền của họ. Theo tôi, vấn đề dân chủ phải được đặt cao hơn vấn đề dân tộc vì chỉ có dân chủ mới giúp cho dân tộc được tự do đúng nghĩa và khi đó đất nước mới có nền độc lập bền vững.
Phạm Hồng Sơn: Ngày 30/04/1975 các ông đang ở đâu và cảm xúc như thế nào?
Huỳnh Nhật Tấn: Lúc đó tôi đang ở Đà Lạt. Tôi đã trở về Đà Lạt từ ngày 03/04/1975 với tư thế của người chiến thắng.
Huỳnh Nhật Hải: Tôi về Đà Lạt sau ông em tôi một ngày, ngày 04/04/1975. Cảm xúc của tôi là sung sướng vô cùng, nhất là khi gặp lại má tôi – má đã tưởng tôi hy sinh từ năm 1971 và đã đưa ảnh tôi lên bàn thờ.
Phạm Hồng Sơn: Dịp 30/04 hàng năm vẫn là một trong những ngày lễ lớn của cả đất nước, cảm xúc của các ông ra sao trong những ngày này?
Huỳnh Nhật Hải: Buồn. Nếu không có cuộc chiến tranh tương tàn giữa hai miền trước 1975 thì dân tộc này không có cái bất hạnh, đau khổ như ngày hôm nay.
Huỳnh Nhật Tấn: Buồn. Một ngày quá buồn. Cái chiến thắng 30/04 chỉ đem lại một sự áp bức trên mọi phương diện cho nhân dân, đất nước và lại nặng nề hơn cả thời Pháp thuộc.
Phạm Hồng Sơn: Nếu bây giờ vô tình hai ông gặp lại một người là cựu viên chức cũ của chế độ Việt Nam Cộng Hòa và người đó chính là “kẻ thù” của ông trước 1975, điều trước tiên hai ông muốn nói là gì?
Huỳnh Nhật Tấn: Tôi có lỗi với dân tộc. Chính cái hăng hái, nhiệt huyết của tôi đã góp phần dựng nên chế độ độc tài hiện nay, đã vô tình đem lại sự đau khổ hiện nay. Và nếu xét về những căn bản để bảo đảm tự do cho nhân dân và độc lập cho dân tộc thì tôi cũng đã vô tình góp công sức đưa những người mang danh là “cách mạng” nhưng thực chất là vì quyền lực tới phá bỏ một chế độ đã được xây dựng trên những căn bản về tự do, dân chủ và nhân bản tại miền Nam Việt Nam.
Huỳnh Nhật Hải: Bây giờ nhìn lại, con đường chúng tôi đã đi trước 1975 là một con đường sai lầm. Sự nhiệt huyết lúc đó của chúng tôi đã đem lại bất hạnh hơn là hạnh phúc cho dân tộc.
Phạm Hồng Sơn: Xin trân trọng cảm ơn ông Huỳnh Nhật Hải, Huỳnh Nhật Tấn.
Nguồn: pro&contra
______________________
Chú thích ảnh: Ông Huỳnh Nhật Hải (phải) và ông Huỳnh Nhật Tấn (trái)
© 2012 pro&contra
[i] “Mì” tức là “sắn” theo tiếng miền Bắc

  
 
 

32 Phản hồi cho “Làm cách mạng không phải để dựng nên một nhà nước độc tài”

  1. Trung Kiên says:
    Thưa hai ông Huỳnh Nhật Hải và Huỳnh Nhật Tấn
    Cám ơn các Ông đã thố lộ tâm tình.
    Tuổi trẻ nhiệt thành của các Ông đã bị phung phí, dấn thân vào một cuộc tranh đấu tưởng là “có thể” đem hạnh phúc đến cho nhân dân và dân tộc. Nay nhìn lại mới thấy mình sai, và chính hành động của mình đã đóng góp ít nhiều để có chế độ csvn bán nước hại dân ngày nay!
    Rất đồng ý với các Ông rằng:…”Làm cách mạng không phải để dựng nên một nhà nước độc tài.…Nhưng đã lỡ rồi, không lẽ chỉ ngồi than vãn hay nói thế thôi sao?
    Thiển nghĩ, cho dù hành động của mình là cố ý hay vô tình thì cũng đã gây hoạ cho đất nước và dân tộc. Vậy không thể làm ngơ trước thế sự, mà phải góp cánh tay “xoay vần chế độ” theo chiều hướng ích nước lợi dân các Ông ạ!
    Kính chúc quý Ông sức khoẻ tốt, luôn kiên cường và nhiều nghị lực đề cùng toan dân xây nền DÂN CHỦ và một nhà nước pháp quyền, tôn trọng Nhân quyền, nhân bản,… CÔNG LÝ và CÔNG BẰNG.
    Cám ơn Bác sĩ Phạm Hồng Sơn và ĐCV.Info về bài phỏng vấn này.
  2. LẠI MẠNH CƯỜNG says:
    D.Nhật Lệ says:
    30/04/2012 at 17:42
    Điều đáng chú ý là Đà Lạt,nơi tụ hội khá nhiều khuôn mặt ủng hộ dân chủ,chống lại độc tài CS.dù đã từng môt thời u mê và mù quáng tin những lời đầu môi chót lưỡi của đảng lừa Cộng Việt. (nguyên văn)
    Chính tôi cũng làm lạ về điều này. Trước kia mình biết một vài khuôn mặt nổi bật. Chẳng hạn cánh “ăn cơm quốc gia thờ ma CS”, tiêu biểu như Tiêu Dao Bảo Cự và Mai Thái Lĩnh (aka Hoàng Thái Lĩnh, bạn thân với nhạc sĩ du ca Nguyễn Đức Quang); rồi con người mới xã nghiã như Bùi Minh Quốc, Hà Sĩ Phu …
    Hà Sĩ Phu, một trí thức của mái trường xã nghĩa, từng du học ở Hung, chưa từng tham gia vào nội chiến như Bùi Minh Quốc, với tiểu phẩm “Dắt Tay Nhau Đi Dưới Tấm Bảng Chỉ Đường Của Trí Tuệ” (1988), đã gây sôn sao dư luận trong và ngoài nước. Nếu tôi nhớ không lầm bài này được đăng trên tạp chí Thông Luận Paris vào thập niên 90, mặc dù tác giả viết đã lâu rồi.
    Bùi Minh Quốc thực ra mới là con chim đầu đàn đại diện cho nhóm ngoài này ta quen gọi bằng cụm từ ngữ “phản tỉnh-phản kháng” ở Đà Lạt, tôi nghĩ như thế sau khi nghiên cứu kỹ. “Đất lành chim đậu” khi được mời về phụ trách mảng văn nghệ ở Đà Lạt giữa thập niên 80 (1985); và BMQ đã phát triển tài năng, trở thành một khuôn mặt dissident nổi tiếng trong và ngoài nước kể từ đó.
    Wikipedia:
    Cuộc đời nhà thơ Bùi Minh Quốc gắn liền với huyền thoại về sự hy sinh của văn nghệ sĩ cho cuộc kháng chiến chống Mỹ. Quê ở Mỹ Đức – Hà Tây, ngay từ khi còn trẻ, Bùi Minh Quốc đã sớm nổi tiếng ở miền Bắc với bài thơ “Lên miền Tây”. Bài thơ này đã được phổ biến rộng rãi và đưa vào chương trình giáo khoa phổ thông thời bấy giờ.
    Năm 1961, nhà thơ Bùi Minh Quốc và nhà văn – nhà báo Dương Thị Xuân Quý quen nhau và yêu nhau. Năm 1966, hai người cưới nhau. Năm 1967, nhà thơ Bùi Minh Quốc xung phong vào chiến trường miền Nam, công tác tại Ban Văn nghệ Khu V, nổi tiếng với tập thơ “Mảnh đất nuôi ta thành dũng sĩ” với bút danh Dương Hương Ly. Khi đó con của ông và bà Xuân Quý mới 6 tháng tuổi.
    Một năm sau, 1968, nhà văn Dương Thị Xuân Quý cũng lên đường vào chiến trường miền Nam. Bà gửi lại con gái đầu lòng và cũng là duy nhất là Bùi Dương Hương Ly cho thân mẫu là bà Hoàng Thị Tín trông nom. Hai vợ chồng Bùi Minh Quốc công tác cùng cơ quan (một tờ báo tuyên truyền được đặt ở trên núi), họ gom góp lại một số bài thơ và truyện ngắn của mình đã được đăng rải rác trên các báo hay các tuyển tập, đem in thành một tuyển tập riêng của hai người, và đặt tên là “Chỗ Đứng”.
    “Chỗ Đứng” (1968) được Nhà xuất bản Hội Nhà Văn in, nhưng khi sách in xong, gửi vào trong chiến trường miền Nam thì Xuân Quý đã hy sinh. Lúc đó Bùi Minh Quốc đang bận làm dở một bài báo nên để vợ đi công tác xuống vùng đồng bằng trong vùng Quảng Đà, còn bản thân dự định sẽ xuống sau đó một tháng. Ngày 8 tháng 3 năm 1969, Dương Thị Xuân Quý bị lính Đại Hàn bắn chết ở Duy Xuyên trong một trận càn khi tuổi đời mới vừa 28.
    Sau năm 1975, Bùi Minh Quốc ở Đà Nẵng, làm Phó Chủ Tịch hội Văn Nghệ tỉnh Quảng Nam-Đà Nẵng, Tổng biên tập Tạp chí Ðất Quảng. Mùa thu năm 1985 ông vào thăm Đà Lạt, được đưa lên gặp Bí thư Tỉnh ủy Lâm Đồng, và được ông này đề nghị về giúp lập Hội Văn Nghệ Lâm Đồng – Đà Lạt. Trong kỳ đại hội thành lập hội Văn Nghệ, ông đựoc bầu vào chức vụ Chủ tịch.
    Tại Đà Lạt, ông cùng đồng nghiệp thành lập tờ báo Lang Biang, lấy tên theo một câu chuyện thần thoại của vùng này. Để có thể mang cái tên này họ đã phải giải trình cho ông Bí thư Tỉnh ủy, nhưng ông này cũng không dám quyết, mà phải mở một cuộc họp để ban Thường Vụ Tỉnh quyết định, và họ đã phải nhờ đến một nhà chuyên nghiên cứu văn hóa sắc tộc để thuyết phục. Tờ báo này sau đó bị đóng cửa, phải ngưng xuất bản chỉ sau 03 số báo. Nguyên nhân theo lời Bùi Minh Quốc là do họ đã “đăng tải những bài viết mà các vị lãnh đạo địa phương cũng như vĩ mô không hài lòng”.
    [hết trích]
    Muốn biết rõ chi tiết về tờ báo Lang Bian ta nên tham khảo TRĂM HOA VẪN NỞ TRÊN QUÊ HƯƠNG (nhà xuất bản Lê Trần, Cali, Mỹ, 1990) nơi trang 318 dưới tựa đề DẪN NHẬP PHẦN BA:
    [trích]
    Sau khi ban hành nghi quyết 05 về văn nghệ, sinh hoạt báo chí trong nước, vốn rất khô khan công thức, bỗng khởi sắc với sự xuất hiện một loạt các tờ báo từ các địa phương miền Trung và miền Nam, một trong các yếu tố gây sự sinh động của các tờ báo này là sự tham dự của một số nhà văn gốc miền Nam (không kể những nhà văn miền Nam đã vô bưng trước 1975).
    Một trong những tạp chí đó là tờ Lang Bian xuất bản tại thành phố Đà Lạt, tỉnh Lâm Đồng. Tờ báo này do BÙI MINH QUỐC, một thi sĩ đảng viên làm Tổng biên tập, và BẢO CỰ, một sinh viên tranh đấu cũ làm Phó Tổng biên tập. Tờ báo tập trung nhiều cây bút đã cộng tác với tờ Văn Nghệ, Sông Hương, Tuổi Trẻ …
    Ngay trong Lang Bian số ra mắt, tháng 10-1987, đã xuất hiện bài thơ NHỮNG CÂY THÔNG KÊU của Thanh Thảo và hai bài thơ MÙA THU ĐI QUA và CẢM XÚC ĐI TRÊN ĐƯỜNG NGUYỄN TRÃI của Đặng Thị Vân Khanh.
    Ngay sau đó, các bài thơ trên đã gặp phản ứng của giới phê bình bảo thủ qua bài góp ý của BIỆN DUY TÍCH và NGÔ THANH LOAN, đã được toà soạn Lang Bian cho đăng trên tờ Lang Bian số 2. Lập luận của Biện Duy Tích và Ngô Thanh Loan biểu trưng cho lối phê bình “chỉ điểm văn nghệ” là lối phê bình chủ đạo của văn học xã hội chủ nghiã.
    Điểm đặc biệt trong trường hợp này, là sau bài “chỉ điểm văn nghệ” của BDT và NTL, phản ứng của quần chúng đã bộc phát mạnh mẽ để bênh vực hai nhà thơ này (chú thích riêng: Thanh Thảo và Đặng Thị Vân Khanh) và bày tỏ thái độ chống đối quyết liệt với hai nhà bồi bút đi theo đảng. Hai mươi trang báo Lang Bian số 3 tháng 5/88 đã được dành để đăng tải những ý kiến đóng góp tích cực của quần chúng.
    Chúng tôi xin đăng nguyên văn ba bài thơ của các tác giả Thanh Thảo và Đặng Thị Vân Khanh và tất cả những ý kiến đóng góp của độc giả để chúng ta nhìn được một trường hợp phản kháng tiêu biểu của sinh hoạt văn học trong nước.
    Điềm cần lưu ý, là sau khi cho đăng tất cả những ý kiến của độc giả, tờ Lang Bian bị đóng cửa (sau số 3), và Tổng biên tập Bùi Minh Quốc bị tước đảng tịch.
    [hết trích]
    Tôi xin miễn nói nhiều về Tiêu Dao Bảo Cự, thứ nhất sẽ dài dòng quá, thứ hai cũng không ai lạ lùng gì về ông. Tuy nhiên tình cờ đọc trong blog của Phạm Thị Hoài, tôi bắt gặp bài phỏng vấn Bảo Cự của nhà văn Phạm Thị Hoài, tôi bắt gặp một đoạn thuật chi tiết hơn về “hậu Lang Bian” như sau:
    Phỏng vấn Tiêu Dao Bảo Cự – Tôi chẳng cần bất cứ một sự lãnh đạo nào (29/01/2012)
    [trích]
    Tiêu Dao Bảo Cự: Cuối năm 1988, Bùi Minh Quốc và tôi ở Hội Văn nghệ Lâm Đồng tổ chức chuyến đi xuyên Việt đòi tự do sáng tác, báo chí, xuất bản và đổi mới thực sự, có nhà thơ Hữu Loan cùng đi. Trên đường từ Hà Nội về Đà Lạt, tôi đã viết bản dự thảo tuyên bố ra khỏi Đảng, chung cho Bùi Minh Quốc và tôi. Anh Quốc không đồng ý, anh nói nếu cần cứ để bị khai trừ và tiếp tục khiếu nại như một cuộc đấu tranh trong nội bộ Đảng, làm rõ đúng sai, tranh thủ những người tốt trong Đảng. Trong hoàn cảnh đó, tôi không thể tách ra khỏi anh Quốc để làm một mình vì chúng tôi cùng một cảnh ngộ, cùng một cuộc chiến đấu và đang rất đơn độc. Cuối cùng, sang năm 1989, cả hai đều bị khai trừ sau một cuộc đấu tranh gay gắt trong Hội Văn nghệ Lâm Đồng và nội bộ Đảng, không chỉ ở đảng bộ địa phương mà liên quan đến tận trung ương.
    Sau khi bị khai trừ Đảng, họa sĩ Lưu Công Nhân lúc đó thỉnh thoảng qua lại Hội Văn nghệ, đến thăm tôi và chúc mừng tôi đã được “giải phóng”. Ông còn nói thêm, các anh ở trong này chưa hiểu biết về cộng sản, nếu các anh ở ngoài Bắc trước đây mà làm như vậy thì đã tù mọt gông hay “giữa đường mất tích” rồi.
    Dù ở trong hay ngoài Đảng, tôi chỉ là tôi, không hề là con người khác. Tôi vào Đảng là tự nguyện, chấp nhận và bị chi phối bởi những nguyên tắc, quy định của Đảng. Khi ra khỏi Đảng, tôi không còn những ràng buộc đó và có nhiều tự do để thể hiện con người đích thực của mình.
    [hết trích]
    Nói tóm lại, không hiểu phong trào phản tỉnh phản kháng ở Đà Lạt nói riêng vào thời điểm 87-88 có ảnh hưởng ít nhiều gì đến sự (tự hay bó buộc phải) ra đi của hai ông to đầu trong thành phố Đà Lạt và tỉnh Lâm Đồng hay chăng ? Theo tôi nghĩ, dĩ nhiên là phải có “LỬA MỚI CÓ KHÓI” !
    Tại sao đến giờ này mà sự thật vẫn cứ bị che dấu ít nhiều nhỉ !???
    Lại Mạnh Cường
    TB:
    Trước 75 ở Đà Lạt cũng không thiếu những nhân vận thành danh xuất thân từ Đà Lạt. Chẳng hạn con chim đầu đàn Du Ca VN Nguyễn Đức Quang đã lớn lên từ đây mặc dù là dân Bắc di cư 54; nhạc sĩ tình ca gốc thiểu số Từ Công Phụng; rồi cả nữ hoàng chân đât chuyên hát nhạc phản chiến của Trịnh Công Sơn là Khánh Ly …
    Ở Đà Lạt tụ hội những cơ sở tinh hoa của VNCH, chẳng hạn về quân sự là Trường Võ bị Quốc gia Đà Lạt; rồi trung tâm Nguyên Tử lực cuộc; rồi những chủng viện nổi tiếng của Kitô giáo (Giáo hoàng chủng viện ?); Viện Đại học của phía Kitô (?) Đà Lạt …
  3. songuoi vn says:
    cám ơn bác sĩ pham hồng sơn đã cho độc giả một bửa tiệt phỏng vấn .
  4. MINH HẰNG says:
    Kính gữi các anh Huỳnh Nhật Hãỉ Huỳnh Nhật Tấn ,
    Nhận định và cãm nghĩ vừa minh bạch, thành thực vưà dứt khoát cuả các anh là bài học quí hiếm, cần thiết cho nhiều thế hệ đang trên đuờng đang bị tiếp tục đầu đôc.
    Thanh niên và sinh viên cã nuớc đang nóng lòng chờ đợi đón nhận các hồi ký với nhiều trãi nghiệm cuã các anh. Thời đại đang đòi hỏi. Mong các anh đáp ứng .
  5. Long Điền says:
    Kính thưa hai ông Huỳnh Nhật Hải và Huỳnh Nhật Tân.
    Thật lòng mà nói, những điều trình bày của hai ông rất thuyết phục, thấy rõ là đảng CSVN là phi chính nghĩa, là lừa dối dân VN, là tội đồ Dân Tộc. Nhưng xin hỏi tại sao, rất nhiều người thấy như vậy, nhiều người giải bày như vậy mà chế độ vẫn trơ trơ. Tại sao dân trong nước không nổi lên đồng loạt để cứu đất nước. Có phải ngững người thấu đáo, những người hiểu rõ nguồn cơn quá ít trong số 90 triệu đồng bào chăng. Xin hai ông lượng định và cho biết cụ thể chừng nào toàn dân mới đồng lòng đứng lên được , 1,2 năm hay 30,40 năm nữa, hay CSVN sẽ mãi mãi cai trị và đàn áp, bóc lột dân mình.
    Long Điền 6 tháng 5 2012
  6. Trực Ngôn says:
    Tôi thích những câu này của anh em ông Huỳnh Nhật Tấn và Huỳnh Nhật Hải, nó nói lên tấm lòng sám hối của hai ông:
    Tôi có lỗi với dân tộc. Chính cái hăng hái, nhiệt huyết của tôi đã góp phần dựng nên chế độ độc tài hiện nay, đã vô tình đem lại sự đau khổ hiện nay. Và nếu xét về những căn bản để bảo đảm tự do cho nhân dân và độc lập cho dân tộc thì tôi cũng đã vô tình góp công sức đưa những người mang danh là “cách mạng” nhưng thực chất là vì quyền lực tới phá bỏ một chế độ đã được xây dựng trên những căn bản về tự do, dân chủ và nhân bản tại miền Nam Việt Nam.
    Bây giờ nhìn lại, con đường chúng tôi đã đi trước 1975 là một con đường sai lầm. Sự nhiệt huyết lúc đó của chúng tôi đã đem lại bất hạnh hơn là hạnh phúc cho dân tộc.

Thứ Năm, 7 tháng 11, 2013

RF: Nhân đọc về cụ Tôn Thất Tần

Trước hết, cũng xin đuọc tỏ lòng thành kính phân ưu với gia quyến cụ Tôn Thất Tần một người VN đã bị bọn cộng sản VNDCCH dã man phi nhân, phản dân tộc, giam giữ bất hợp pháp suốt 30 năm.

******

Nói về bản văn ngày 6-3-1946, có một điều kinh tởm là có những "sử gia xã hội chủ nghĩa", chuyên nghề làm chứng gian, chuyên nghề bóp méo lịch sử, mô đen Dương Trung Quốc, Trần Huy Liệu, lại gọi cái bản văn tự bán nước ngày 6-3-1946 là "thắng lợi của đảng ta", là "sự liên minh với Pháp",

*****

Bản văn ngày 6-3-1946, thực chất là bản văn tự bán nước, do "chính phủ Hồ chí Minh, nhà nước VIệt Nam Dân chủ Cộng Hòa" ký với thực dân Pháp, với nội dung chính là đặt Việt nam, "Việt Nam Dân chủ Cộng Hòa", vào vòng "Liên Hiệp Pháp", một tổ chức của Pháp lập ra để cai quản các thuộc địa của Pháp,

đó là đặt Việt nam vào vòng nô lệ Pháp lần thứ 2
đó là bán nước
đó là dâng cho Pháp nền độc lập của VN mới lấy lại đuọc từ ngày 11-3-1945, do Hoàng Đế bảo Đại & Thủ tướng Trần Trọng Kim để lại, mà Hồ chí Minh, cướp chính quyền VN qua cuộc phản bội tháng 8-1945, chịu trách nhiệm gìn giữ kể từ ngày 2-9-1945,

*****

Vòng nô lệ lần thứ nhất, kéo dài 61 năm, đuọc tính từ ngày 6-6-1884 khi thỏa ước Patenotre & Giáp Thân đuọc ký kết, cho đến ngày 11-3-1945, khi Hoàng Đế bảo Đại đọc bản tuyên ngôn Độc Lập, tuyên bố Việt nam Độc Lập, đặt Quốc hiệu mới là "Đế Quốc Việt nam", mời ông Trần Trọng Kim làm Thủ  tướng, triệu tập chính phủ Trần Trọng Kim, chính phủ đầu tiên của nước Việt nam độc lập.

Ngày 19-8-1945 bọn cộng sản tiến hành cuộc phản bội tháng 8, cướp chính quyền VN, đặt chính quyền VN vào tay bọn cộng sản với ý đồ dựng nên tại VN một nhà nước cộng sản theo con đuoingwf Mác Lê,

ngày 2-9-1945 cộng sản Hồ chí Minh đăng quang lễ lên ngôi Vua, Vua cộng sản, aka "chủ tịch nước", với cam kết nổ như lựu đạn, dĩ nhiên chỉ là lựu đạn mồm, cam kết giữ gìn độc lập cho VN,

nhưng không đày 7 tháng sau thì cộng sản Hồ chí Minh & Võ Nguyên Giáp & Phạm văn Đồng, chuyên gia ký văn tự bán nước, bọn cộng sản VNDCCH đã dâng nền độc lập của Việt nam cho Pháp qua bản văn tự bán nước ngày 6-3-1946, tiếp theo đó, phát cao lá cờ đỏ sao vàng, đón quân Pháp vào Hà nội trong nngafy 19-5-1946, tái chiếm VN



Vòng nô lệ thứ 2 đuọc tính từ ngày 6-3-1946 kể trên cho đến khi bản thỏa ước Vịnh Hạ Long, thỏa ước Vincent Auriol, Tổng thống Pháp & Bảo Đại, Quốc trưởng Việt nam, đuọc ký kết, là những bản văn pháp lý xác định việc Pháp trao trả nền độc lập cho Việt nam.

*****

Bọn cộng sản, bọn sử gia xã nghĩa, bọn trí thức cộng sản chân chính tim đỏ thẻ đỏ chuyên nghề làm chứng gian, chuyên nghề bóp méo lịch sử thường rêu rao bịp bợm lừa dối người dân VN dưới ách cai trị cộng sản bị bưng bít thông tin, gọi ngày 2-9-1945 khi Hồ chí Minh làm lễ đăng quang nhận chức Vua mới, Vua cộng sản, aka "chủ tịch nước", thay thế Vua bảo Đại, là "ngày độc lập", gọi bài diễn văn Hồ chí Minh đọc trong ngày 2-9-1945 nhân dịp đăng quang chức Vua cộng sản, là "tuyên ngôn độc lập",

Sự thật lịch sử cho thấy những luận điệu trên của cộng sản chỉ là bịp bợm

Sự thật lịch sử cho thấy VN đã lấy lại độc lập từ ngày 11-3-1945!

Bản văn do Hoàng Đế Bảo Đại tuyên đọc trong ngày 11-3-1945, tuy không có những lời lẽ hoa mỹ, không có những lời lẽ cop pi của người này người kia, nhưng đã có đầy đủ giá trị pháp lý của một Bản Tuyên Ngôn Độc Lập!

*****

Một người có một căn nhà, căn nhà bị bọn cướp không chế, cướp đoạt quyền làm chủ căn nhà, cướp đoạt quyền lợi sinh ra từ căn nhà,

nay bọn cướp bỏ chạy, [vì bất cứ lý do gì, do người chủ thật sự đánh đuổi hoặc do ai đánh đuổi, khiến bon cướp bỏ chạy] thì sau đó, ai là người có thẩm quyền claim chủ quyền căn nhà, nếu không phải chính là người chủ nguyên thủy của căn nhà, người chủ căn nhà trước khi căn nhà bị cướp đoạt?

Hoàng Đế Bảo Đại của triều đình nhà Nguyễn lúc ấy, năm 1945, là "người chủ" trong thí dụ trên, là người đầu tiên, nếu không nói là duy nhất, có đầy đủ mọi thẩm quyền, có đầy đủ thẩm quyền pháp lý lấy lại chủ quyền, và đã làm đầy đủ thủ tục pháp lý lấy lại chủ quyền cho Việt nam,

ngay sau khi quân thực dân Pháp, chế độ thực dân Pháp, nhà cầm quyền thục dân Pháp bị sụp đổ, hoàn toàn cáo chung trên toàn cõi Việt nam kể từ ngày 10-3-1945  thì

Hoàng Đế Bảo Đại đã tuyên đọc bản Tuyên Ngôn Độc Lập ngày 11-3-1945, tuyên bố xé bỏ các hòa ước bất bình đẳng mà triều đình nhà Nguyễn, Tự Đức, đã phải ký với thục dân Pháp từ thế kỷ trước, tuyên bố Việt nam độc lập, lấy lại chủ quyền nước VN, đặt quốc hiệu mới cho VN là "Đế Quốc Việt nam"

*****

Bọn cộng sản Hồ chí Minh, bọn trí thức cộng sản chân chính tim đỏ thẻ đỏ chuyên nghề làm chứng gian, bọn sử gia xã hội chủ nghĩa chuyên nghề bóp méo lịch sử thường bịp bợm, lừa dối dân chúng VN, vốn bị bưng bít thông tin, vu cáo cho người quốc gia về trách nhiệm của hành động bán nước của cộng sản Hồ chí Minh & Võ Nguyên Giáp & Phạm văn Đồng đặt VN vào vòng nô lệ "Liên Hiệp Pháp"

nhưng chính là người quốc gia, người miền nam, Việt Nam Cộng Hòa & Quốc Gia Việt nam & Thủ tướng Ngô Đình Diệm, đã đưa Việt nam ra khỏi Liên Hiệp Pháp vào năm 1955, sau khi bọn cộng sản VNDCCH phản quốc tuân lệnh giặc Tàu, ký với thục dân Pháp bản hiệp định Giơ ne vơ 1954 ô nhục, chia cắt VN tại vỹ tuyến 17.

*****

Bọn cộng sản Hồ chí Minh, bọn sử gia cộng sản, bọn trí thức xã hội chủ nghĩa, trí thức cộng sản chân chính tim đỏ thẻ đỏ chuyên nghề làm chứng gian thậm chí còn trơ trẽn gọi bản văn tự bán nước 6-3-1946 là <i>"bằng chứng pháp lý xác định tính "hợp pháp & chính danh"</i> của "chính phủ Hồ chí Minh", của "nhà nước VNDCCH",

rằng, vì, qua bản văn tự 6-3-1946 ấy, lãnh dạo "chính phủ Hồ chí Minh & VIệt Nam dân chủ Cộng Hòa" được cùng ký tên chung với một giới chức của chính quyền & nhà nước đại Pháp, [mặc dù đó chỉ là một giới chức của bộ thuộc địa Pháp], trên một tờ giấy có lô gô của nhà nước đại pháp, nghĩa là coi như chủ tịch hồ chí minh đã đuọc Pháp sắc phong, nghĩa là "chính danh & hợp pháp"!

Thật buồn cười, ngớ ngẩn, bịp bợm!

Nếu phải nói đến tính cách "pháp lý", thì rõ ràng bản văn tự bán nước ngày 6-3-1946 là một bản văn pháp lý có hiệu lực chấm dứt quyền lực nhà nước của chính phủ Hồ chí Minh & có hiệu lực xóa sổ nhà nước VNDCCH, đưa VN vào vòng Liên Hiệp Pháp, đưa VN vào vòng lệ thuộc Pháp lần thứ 2.

Có một từ ngữ để gọi giai đoạn lịch sử VN từ 2-9-1945 đến 6-3-1946, đó i là "Việt nam Dân chủ Cộng Hòa tập 1"

*****

Về mặt pháp lý, nhóm cộng sản Hồ chí Minh & Võ Nguyên giáp, sau ngày 6-3-1945, sau ngày 19-5-1946, khi Hồ chí Minh & Võ Nguyên giáp lừa gạt dân chúng hà nội, khiến hà nội treo "quốc kỳ" cờ đỏ sao vàng đón quân Pháp vào hà nội, tái chiếm VN, sau 19-12-1946,

sau ngày 30-1-1950 khi cộng sản Hồ chí Minh, cộng sản Võ Nguyên giáp đón giặc tàu, kẻ thù truyền kiếp của đất nước dân tộc VN, vào VN, xử dụng xương máu thanh niên VN làm công cụ bạo lực, công cụ chiến tranh, tiến hành cuộc bạo lục chính trị cộng sản bành trướng chủ thuyết Mác Lê Mao tội ác lên Việt nam, xích hóa VN, Hán hóa VN, chỉ còn là một nhóm phiến loạn cộng sản, không còn tư cách một nhà nước.

Cho đến 1954, sau chiến thắng của tàu cộng đối với Pháp tại Điện Biên Phủ khiến Việt nam bị chia đôi, sau khi Tàu cộng, có Võ Nguyên giáp thần phục, đón tàu vào VN, làm bung xung cho tàu xử dụng  xương máu người Việt nam làm công cụ chiến tranh thắng Pháp tại Điện Biên Phủ, ra lẹnh cho bọn cộng sản VNDCCH & cộng sản Hồ chí Minh & võ Nguyên giáp đồng lõa với thục dân Pháp ký bản hiệp định giơ ne vơ ô nhục chia cắt VN tại vỹ tuyến 17,

nhờ đó cộng sản VNDCCH đuọc Tàu cộng chống lưng cho thay thế quân thực dân Pháp cai trị miền bắc VN, vùng lãnh thổ của Quốc Gia Việt nam ở phia bắc vỹ tuyến 17.

Từ đó, dựa vào súng đạn tàu cộng, nhóm cộng sản Hồ chí Minh khủng bố & giết hại hàng trăm ngàn người dân miền bắc, dựng nên chế độ cộng sản VNDCCH tội ác tại miền bắc, đuọc gọi là "Việt nam Dân chủ Cộng hòa tập 2"

*****

Ở VNDCCH tập 1, từ 2-9-1945 đến 6-3-1946, bóng dáng cộng sản còn ẩn hiện, chưa rõ ràng,

thậm chí cộng sản Hồ chí minh còn tuyên bố giải tán đảng cộng sản vì lúc ấy cộng sản Hồ chí Minh chưa có ngoại bang cộng sản nước lớn nào chống lưng: cộng sản Nga còn bận rộn thiết lập vòng đai cộng sản Đông Âu, cộng sản Tàu thì còn đang bị Tưởng Gới Thạch săn đuổi

lúc ấy chế độ cộng sản còn là ngấm ngầm, mới chỉ có cuộc khủng bố mang tính cách cộng sản, do cộng sản Võ Nguyên giáp bộ trưởng nội vụ, chỉ huy, ám sát hàng trăm, hàng ngàn người VN bất đồng chính kiến, những kháng chiến quân chống Pháp, những lãnh đạo chống Pháp nhưng không chấp nhận cộng sản Mác Lê, thậm chí, sau khi rước Pháp vào hà nội ngày 19-5-1946, cộng sản Võ Nguyên giáp hèn hạ còn làm chỉ điểm cho Pháp bắt bớ giam cầm nhưng người chống Pháp mà không theo cộng sản]

Ở VNDCCH tập 2, với sự chống lưng của Tàu cộng, với sự can thiệp sâu của cố vấn Trung cộng vào sự cai trị VN, như "ký giả cach mạng" Hòang Tùng tiết lộ "mặc dù bác không muốn" (sic), bác vẫn phải tuân lệnh cố vấn trung cộng, cho bắn bà Năm, ân nhân của cộng sản, tiến hành cuộc thảm sát giết người hàng loạt, giết hại hàng trăm ngàn nong dân bắc Việt, chế độ cộng sản VNDCCH sắt máu chống lại con người, đã vững vàng.

năm 1956, cộng sản Đồng Sĩ Nguyên, aka "Nguyễn Sĩ Đồng" theo lệnh cộng sản Võ Nguyên Giáp dẫn bộ đội cộng sản Hồ chí Minh tiến hành tội ác cộng sản, thảm sát 7000 người dân Quỳnh Lưu.

Tiếp theo đó là bản văn tụ bán nước 1958, bọn cộng sản VNDCCH & Hồ chí Minh đem Việt nnam, đem miền bắc cộng sản, đem VNDCCH, đem "tổ quốc VN xã hội chủ nghĩa" cầm cố cho giặc tàu, tiến hành cuộc chiến tranh Hồ chí Minh tội ác, xâm lăng VNCH, bành trướng chủ thuyết Mác lê tội ác vào miền nam, từ đó gây nên thàm cảnh như ngày nay cho VN

****

Cuộc chiến tranh Hồ chí Minh tội ác, cuộc chiến tranh 20 năm người Việt ta giết người Việt mình phục vụ cho quyền lợi cộng sản,

Cuộc chiến tranh Hồ chí Minh tội ác, bọn cộng sản, bọn trí thức cộng sản chân chính tim đỏ thẻ đỏ chuyên nghề làm chứng gian xô đẩy lừa gạt hàng triệu thanh niên tử tế người Việt miền bắc, xô đẩy những trẻ em vị thành niên miền bắc, cầm súng đạn tàu cộng, xâm nhâp vào VNCH, lùng sục thảm sát hàng triệu thanh niên người Việt miền nam, cũng tử tế không kém,

Nhìn vào 2 bên chiến tuyến cuộc chiến tranh Hồ chí Minh tội ác, chỉ thấy chết thảm là hàng triệu, hàng triệu những thân xác đầu đen, da vàng, mũi tẹt, con cháu Lạc Hồng,

vậy mà, vào thế kỷ 21, trước biết bao sự thật đã đuọc bạch hóa, vẫn còn những tên trí thức cộng sản chân chính tim đỏ thẻ đỏ, ngoác miệng cộng sản đê tiện ra, ngoác miệng lão thành bán nước ra

nhục mạ người mièn nam, nhục mạ lịch sử VN, gọi đó là "chiến tranh chống Mỹ", gọi đó là "cứu nước", gọi đó là "giải phóng", gọi đó là "công lao cộng sản"

nhục mạ người mièn nam, nhục mạ lịch sử VN, bệnh hoạn gọi những tên cộng phỉ, những tên cộng sản VNDCCH lén lút xâm nhập vào VNCH, chỉ huy & tiến hành cuộc chiến tranh Hồ chí Minh tội ác bành trướng chủ thuyết Mác Lê tội ác vào miền nam, thảm sát hàng triệu, hàng triệu người miền nam, là "danh tướng của nước ta"!

REF

05:05:am 07/11/13 |


Nhân đọc về cụ Tôn Thất Tần

tu toi
Nhân đọc lại chuyện nhà văn Vũ Thư Hiên tường thuật về người tù dưới chế độ cộng sản lâu năm Tôn Thất Tần được Đàn Chim Việt trích đăng lại, tôi xin kể thêm đôi chút để độc giả tường. Cụ Tôn thất Tần là anh ruột của Nghị sĩ VNCH Tôn thất Uẩn và bà Tôn Nữ Oanh, tức là bà quả phụ Hà Thúc Ký – Chủ tịch Đảng Đại Việt Cách Mạng. Con gái của cụ Tôn Thất Tần là cô Tôn nữ Giáng Tiên, hiền thê của thi sĩ Trần Mạnh Hảo, là bạn thời thơ ấu của tôi. Tôi lớn tuổi hơn cô Tiên. Nhân được tin cụ Tôn Thất Tần qua đời, tôi xin thành kính chi buồn cùng anh Tôn Thất Uẩn, chị Hà Thúc Ký và cô Tôn nữ Giáng Tiên. Nguyện cầu hương linh người quá cố bình an nơi cõi vĩnh hằng.
Tôi có người anh ruột, tên là Đặng văn Châu, sinh viên Trường Thanh Niên Tiền Tuyến do luật sư Phan Anh lập ra dưới thời chính phủ Trần Trọng Kim. Hùm Xám Đặng Văn Việt, người anh em thúc bá của tôi, lúc bấy giờ cũng là sinh viên Trường Thanh Niên Tiền Tuyến, nhưng khác chí hướng với ông anh ruột của tôi.
Khi Hồ Chí Minh ký hiệp định sơ bộ ngày 6 tháng 3 năm 1946 thỏa thuận cho Thực dân Pháp trở lại Đông Dương, anh Đặng văn Châu lên án Hồ Chí Minh bán nước, công khai xách động sinh viên trong trường nổi loạn. Kết quả, anh tôi bị bắt và bị kết án tử hình. Cụ Tôn Thất Tần cũng là người chống lại Hồ Chí Minh bán nước, bị kết án tù chung thân.
Nhân dịp đọc lại câu chuyện nhà văn Vũ Thư Hiên viết về cụ Tôn Thất Tần, tôi xin kể cho bạn đọc về mẩu đối thoại giữa ông Phan Mỹ (em ruột của luật sư Phan Anh). Anh tôi là bạn học của Phan Mỹ, nên khi anh tôi bị Việt Minh nhốt tù thì Phan Mỹ (đang là đảng viên cộng sản) đến gặp anh tôi để thăm hỏi (một hình thức thẩm vấn của cộng sản?) và giảng giải về Karl Marx để thuyết phục anh tôi tin tưởng hành động Hồ Chí Minh ký hiệp định cho Pháp trở lại Đông Dương là đúng. Phan Mỹ vận động anh tôi tham gia Đảng Cộng Sản để được khoan hồng, khỏi bị lãnh án tử hình. Anh tôi từ chối và nói: “Tại sao toa lại đi theo cộng sản? Hai khối Tư Bản và Cộng Sản là hai thế lực đang ra sức tiêu diệt lẫn nhau. Tại sao cụ Hồ không chọn con đường Trung Lập để tránh cho nhân dân khỏi rơi vào cuộc chém giết? Moa thà chết; chứ không thể nào tham gia vào Đảng Cộng Sản để mang tội với đồng bào mình? Biết không thể thuyết phục được anh tôi, Phan Mỹ đành chia tay. Vào thời điểm 1946, anh tôi mới 21 tuổi, xuất thân trường Albert Sarraut, vừa mới đậu chứng chỉ Toán Đại Cương (Math Général) năm trước, mà đã nhìn thấy hiểm họa cộng sản sẽ gây nên cho dân tộc rồi. Trái lại thầy Tạ Quang Bửu, đương kim Hiệu trưởng Trường Thanh Niên Tiền Tuyến, rất giỏi về các ngành khoa học, toán học và triết học, nhưng Thầy Bửu đã sai lầm khi chọn con đường cộng sản.
Anh tôi bị đưa ra pháp trường để bị xử bắn thì vừa đúng lúc quân đội Pháp đổ bộ vào Hà Nội, nhờ đó mà được giải thoát. Thầy (Bố) chúng tôi qua đời vào lúc đất nước ngửa nghiêng, gia đình ly tán. Hai người anh khác của tôi – Đặng văn Bút, Đặng văn Nghiên – đang là sinh viên sắp ra trường Đại Học Hà Nội cũng bị lính của Võ Nguyên Giáp giết chết trong cuộc thanh trừng đảng phái Quốc Gia. Anh Đặng văn Châu của tôi thoát vào Sài Gòn, được người chú ruột là bác sĩ Đặng văn Hồ gửi sang Pháp du học. Vì cần có tiền để sinh sống, anh tôi chọn ngành Marine Marchante (trường này có học bổng hàng tháng) và trở thành người Việt Nam đầu tiên có bằng Viễn Dương Thuyền trường (Commandant Long court) lái tàu xuyên Đại dương. Khi Tổng thống Ngô Đình Diệm về nước, thu hồi nền độc lập từ tay người Pháp, anh tôi được mời về đảm nhiệm chức vụ Directeur Pilotage sông Sài Gòn và đồng thời làm Giám đốc trường Hàng Hải thuộc Trung tâm Kỹ thuật Phú Thọ.
Tháng Tư năm 1975, cộng sản chiếm Miền Nam, gia đình anh tôi bị kẹt lại, nhưng là một nhà hàng hải chuyên nghiệp, nên anh tôi đã đưa gia đình vượt biển sang Singapore an toàn và định cư tại Pháp. Anh tôi qua đời tại Pháp năm 2009 và các con đã đưa tro cốt của anh về chôn cất tại nghĩa trang dòng họ Đặng tại làng Nho Lâm, huyện Diễn Châu, tỉnh Nghệ An năm 2011. Nhân dịp đó, tôi đã liều mạng về nước để tham dự buổi lễ chôn cất tro cốt anh mình vào lòng đất Mẹ và để quỳ lạy Tổ tiên. Đây là lần về nước cuối cùng cho đến khi chế độ cộng sản bị lật đổ.
© Đàn Chim Việt

05:05:am 07/11/13 |

Tác giả: Bằng Phong Đặng Văn Âu

http://www.danchimviet.info/archives/81198/nhan-doc-ve-cu-ton-that-tan/2013/11






Thứ Ba, 5 tháng 11, 2013

“Trời” sinh Võ Nguyên Giáp để làm gì?


http://badamxoevietnam2.wordpress.com/2013/10/23/troi-sinh-vo-nguyen-giap-de-lam-gi/

“Trời” sinh Võ Nguyên Giáp để làm gì?

Thuận Văn (Theo Lexuanquang.org)
Đại tướng Võ Nguyên Giáp. Ảnh TLG
Đại tướng Võ Nguyên Giáp. Ảnh TLG
Võ Nguyên Giáp đã về với đất giữa những tiếng tung hô về “thiên tài quân sự” và “phẩm cách thánh nhân” của ông, giữa những lời phân trần biện minh cho thất bại chính trị của ông, cả những nhận xét điềm đạm hay phê bình gay gắt nhất đối với ông. [1] Không nhất thiết phải đóng góp thêm cái không khí ồn ào khi “tang lễ quốc gia” sặc mùi đồng bóng vừa mới bị cắt ngang một cách chưng hửng ngay tại thủ đô để tiếp khách giống như là… chạy cưới, tôi vẫn cảm thấy thiếu thiếu, vẫn còn có một câu hỏi chưa có lời đáp ở nhân vật này. [2]
Câu hỏi đó là: “Trời” sinh ra Võ Nguyên Giáp để làm gì?
Đã ca ngợi ông là một “thiên tài quân sự”, là “thánh nhân” thì phải thừa nhận chuyện “Trời sinh”: sinh ông ra, rồi phú cho ông một “thiên tài”, một phẩm cách “thánh nhân”, ắt hẳn “Trời” đã sắp đặt sẵn cho ông một chương trình, một mục đích và ý nghĩa nào đó, cho đời.
Như thế thì cái ý nghĩa “thiên mạng” đó phải thể hiện trong sự nhất quán, trong mối quan hệ tương liên giữa những chặng đời mâu thuẫn mà những kẻ xưng tụng ông vẫn ấm ức gọi là “nghịch lý”, cái “nghịch lý” của cuộc đời khởi đầu vinh quang trong vai trò “cầm quân” tại chiến trường Việt Bắc để rồi tiếp tục một cách ê chề với những tháng năm “cầm quần” giữa những mưu mô chính trị hậu cung tại Hà Nội, nói theo một câu ca dao hiện đại. [3]
Sự nhất quán giữa hai thái cực “cầm quân” và “cầm quần” ấy có thể nhìn qua học thuyết của Thomas Malthus, nhưng đầu tiên là “thiên tài” và phẩm cách của ông Giáp.
Chúng ta thán phục một người là có “tài” khi kẻ đó làm được những điều mà kẻ khác làm được nhưng làm bằng cách nhanh hơn, với cái giá rẻ hơn mà có thể đem lại kết quả hay hơn. Chúng ta ngưỡng mộ một bậc “thiên tài” khi kẻ đó làm được những điều độc sáng mà chưa ai từng làm được hay, không chỉ hơn khối kẻ bình thường khác qua cách làm nhanh nhất, bằng cái giá rẻ nhất nhưng mang lại kết quả mỹ mãn nhất mà còn có thể, qua cách ấy hay việc ấy, để lại một dấu ấn hay những ý nghĩa khó phai nhạt qua những ảnh hưởng đến người khác, ít ra là trong lĩnh vực của mình.
Nếu “thiên tài” của Võ Nguyên Giáp kết tinh ở chiến thắng Điện Biên Phủ “lẫy lừng” thì cái tài trời phú ấy không thể chấm hết sau phút giây bắn pháo hoa mừng chiến thắng mà còn phải để lại những ý nghĩa “lẫy lừng” nào đó, ít nhất là cho riêng vùng đất ấy, và ít ra là trong đường lối quân sự sau đấy.
Ông là “thiên tài quân sự”, thế nhưng với những đồng chí thuộc vai vế đàn em “thiên tài” ấy chẳng có một tý ty trọng lượng, chẳng để lại một dấn ấn hay ý nghĩa hay ảnh hưởng nào, ngay trong lĩnh vực quân sự. Gạt ông ra ngoài trong những quyết định trọng đại về chiến tranh, Lê Duẩn và Lê Đức Thọ đã không đếm xỉa gì đến “thiên tài” của ông. Chiến dịch Mậu Thân, họ chỉ báo trước có một ngày. Chiến dịch Quảng Trị, khi xương cốt bộ đội trắng cả đáy dòng Thạch Hãn, họ cũng bỏ ngoài tai những ý tưởng chiến thuật của ông. [4]
Và “chiến thắng lẫy lừng” ấy cũng chẳng mang lại một ảnh hưởng tích cực nào cho những vùng đất hay con người đã trực tiếp và gián tiếp trả giá. Không nói xa xôi đến “đất nước” hay “dân tộc”, gần ba phần tư thế kỷ sau ngày chiến thắng, những “an toàn khu”, những “căn cứ địa”, những “chiến khu gió ngàn” nuôi dưỡng nên chiến thắng ấy vẫn tiếp tục là những vùng đất đói nghèo nhất nước và, phần đông, thế hệ trẻ lớn lên ở đó, muốn đổi đời thì chỉ có thể, hoặc ngược sang Lào theo những “cung đường ma túy”, hoặc bỏ xuôi làm thuê hay làm đĩ. [5]
Giới hâm mộ Võ Nguyên Giáp viện dẫn sự thất thế chính trị để biện minh cho sự vô can của ông trước giá đắt trong Mậu Thân 1968 và Quảng Trị 1972-1973, thế nhưng cái giá của Điện Biên Phủ 1954 đâu có rẻ chút nào? Bao nhiêu nông dân cầm súng đã gục ngã, bao nhiêu tài nguyên đã tiêu tốn và những món nợ “xã hội chủ nghĩa anh em” với hậu quả nhãn tiền về sự phụ thuộc? Mà, xét cho cùng, nếu tướng tài là vị tướng không cần đánh mà có thể lấy được thành thì, chẳng cần đến những “chiến công chấn động thế giới” kiểu ấy, những cựu thuộc địa có cùng hoàn cảnh tại Á châu không chỉ đã giành lại độc lập với cái giá rẻ hơn mà, hơn thế nữa, còn vươn tới những kỳ tích hậu thuộc địa lẫy lừng hơn, rất nhiều.
“Chiến thắng lẫy lừng” ấy là một món hàng xa xỉ, cực kỳ hoang phí, không chỉ hoang phí bằng xương bằng máu mà còn hoang phí bằng sự tụt hậu và phụ thuộc, phụ thuộc ngay vào kẻ thù truyền kiếp, kẻ thù đã xâm lăng đất nước chúng ta nhiều lần hơn ai hết, chiếm đóng đất nước lâu dài hơn ai hết.
Cái chiến thuật thí thịt người chẳng có gì độc đáo sáng tạo về mặt quân sự của ông Giáp, gợi nhắc một giai thoại về Napoléon Bonaparte khi bị một viên thống chế dưới quyền thắc mắc trước một quyết định thí quân: “Chỉ một đêm của Paris là đủ”. Chỉ một đêm thôi, và riêng tại Paris thôi, sẽ có bao nhiêu cặp nam nữ cuồng nhiệt quấn quýt vào nhau, sẽ có bao nhiêu tinh trùng bắn ra, sẽ có bao nhiêu tinh trùng tiến về bắt rễ trong buồng trứng để từ đó mở ra một mầm sống mới và, với Napoléon, thế là đủ. Đủ để bù lại những sinh mạng bị ông ta vung vãi trước trận địa mà đối phương đã bày bố sẵn sàng.
Như thế phải có một điểm nhất quán nào đó trong “vinh quang” của vị “anh hùng chiến thắng” vào năm 1954 với sự cam chịu thụ động đến bạc nhược của vị “thống chế đặt vòng” vào năm 1983, khi ông ta trở thành “Chủ tịch Ủy ban Quốc gia Dân số và Sinh đẻ có kế hoạch”. [6]
Để hiểu được sự nhất quán ấy, có lẽ, phải nhắc qua học thuyết của Thomas Malthus (1766 – 1834), một giáo sĩ và là một nhà kinh tế học nối tiếng người Anh.
Năm 1798 Malthus xuất bản cuốn khảo luận An Essay on the Principle of Population (Một tiểu luận về nguyên tắc dân số) và, thế là, những lời công kích nổi lên. Để đáp trả những lời chỉ trích và củng cố lý thuyết của mình, từ năm 1799 đến 1802 Malthus thực hiện chuyến du khảo năm năm xuyên suốt Âu châu để rồi tái bản quyển sách trên với sự minh định rằng quan điểm chính vẫn không hề thay đổi. Vẫn bị công kích dữ dội nhưng vẫn thu hút sự chú ý rất đặc biệt và cuốn sách ấy của Malthus đã đuợc tái bản đi, tái bản lại nhiều lần.
Điều khiến Malthus vừa bị công kích vừa lôi cuốn sự chú ý là cách phân tích nguyên nhân của nạn bần cùng như là hậu quả tất yếu của tình trạng quá tải dân số. Theo
Malthus thì dân số tăng theo cấp số nhân trong khi kinh tế chỉ tăng trưởng theo cấp số cộng, và khi nền kinh tế không đáp ứng nổi nhu cầu của một dân số quá đông thì bần cùng là hệ quả tất yếu. Vấn đề là làm thế nào để giải quyết nạn ấy và, theo Malthus, khi con người bó tay, không “giải quyết” được sự bùng nổ dân số, thì “tự nhiên” sẽ bắt tay thực hiện. Khảo sát thật kỹ các xã hội trong suốt chiều dài lịch sử của nó, Malthus đi đến kết luận rằng các biến cố lớn liên quan đến nạn đói, thiên tai, bệnh dịch và chiến tranh đều gắn liền với những “khó khăn về dân số”.[7]
Hẳn nhiên học thuyết của Malthus không hoàn toàn đúng và không phù hợp với thực tế của hôm nay sau bao nhiêu bể dâu về kinh tế về khoa học và kỹ thuật thế nhưng mối ám ảnh “khó khăn dân số” ấy vẫn tiếp tục hiệu lực, vẫn dai dẳng đeo bám nhân lọai, thậm chí từng ám ảnh cả nhà thơ Tú Xuơng của chúng ta, qua bài thơ “Chúc Tết”: Lẳng lặng mà nghe nó chúc con/ Sinh năm đẻ bảy được vuông tròn./ Phố phường chật hẹp, người đông đúc,/ Bồng bế nhau lên nó ở non
Ba năm sau khi Tú Xương lìa đời thì Võ Nguyên Giáp mới chào đời. Và bốn mươi bốn năm sau khi ông Giáp chào đời thì ám ảnh ấy đã phần nào giải quyết bằng chiến thuật thí thịt người tại Điện Biên Phủ cùng muôn vàn những trận đánh tương tự trước đó hay sau đó với những quy mô nhỏ hơn. Nếu chiến tranh, theo cái nhìn của Von Clausewitz, là sự “tiếp nối của chính trị bằng những phương tiện khác” thì, phải chăng, “người hùng chiến tranh” Võ Nguyên Giáp, như một kẻ hoàn toàn thất bại về chính trị, chính là hiện thân của sự “can thiệp của tự nhiên” để giải quyết những “khó khăn về dân số”?
“Tự nhiên”, ở đây, nên hiểu là “Trời” và nếu nhìn như thế thì sẽ thấy ngay cái mẫu số chung hay mối quan hệ “biện chứng” giữa đoạn trước và đoạn sau của cuộc đời ông. Cơ hồ “Trời” sinh ông ra là để giải quyết những khó khăn đã ám ảnh Malthus. Đoạn đầu đời xông xáo trên mặt trận, ông “giải quyết khó khăn” bằng cách đẩy những mầm sống đã đạt tuổi trưởng thành vào trận địa theo chiến thuật thí thịt người. Nửa đời sau thầm lặng trong nền chính trị hậu trường, ông “giải quyết khó khăn” với những cái bọc condom, những sợt dây thắt ống dẫn tinh và hay những vòng tránh thai để phong toả, ngăn không cho tinh trùng tiến về với trứng.
Giới hâm mộ xem đó là “thăng trầm” của đời ông Giáp và ca tụng đó là chữ “nhẫn” của bậc thánh nhân, là “phong cách trí thức” của một tướng lĩnh “có văn hoá”. Nhưng tính cách của bậc trí thức không chỉ hình thành từ việc đọc sách, việc làu thông kim cổ hay, giữa một đám lãnh tụ công nông đàn gảy tai trâu, “biết đánh cả đàn pinao”. Và, ngoài chữ “nhẫn”, tiếng Việt còn có thêm từ “khí tiết”. Nếu “nhẫn” không có nghĩa là bạc nhược thì “phong cách trí thức” không có nghĩa là phải giữ sự mềm mỏng và thụ động của con người chỉ biết mỗi một việc đọc sách. Mềm mỏng, hay cứng cỏi, người trí thức phải quyết liệt, không lùi bước, không khoan nhượng để bảo vệ lẽ phải và sự thật. Đó là thái độ của Emile Zola khi lên tiếng “Tôi kết tội” để bảo vệ Alfred Dreyfus, viên sĩ quan gốc Do Thái bị cả guồng máy quân sự và chính trị Pháp toa rập để vu khống tội gián điệp. Dreyfus chẳng can dự gì đến Zola và nhà văn này lên tiếng là để bảo vệ lẽ phải, bảo vệ sự thật, nhưng còn ông Giáp? Như một “đại tướng – trí thức – anh hùng”, ông đã làm gì để bảo vệ lẽ phải và sự thật khi chính những tướng lĩnh và sĩ quan tâm phúc của mình như Đặng Kim Giang, Lê Liêm hay Đỗ Đức Kiên bị vu khống là gián điệp?
Không chứng tỏ một nỗ lực tối thiểu để bảo vệ lẽ phải và sự thật, để trọn chữ nghĩa tình với những người từng vào sinh ra tử với mình thì có thể nào đạt đến chuẩn mực xử sự của bậc thánh nhân? Những kẻ chỉ trích vin vào điều này để cho rằng ông hèn nhát. Thì đó cũng là một cách nhìn nhưng từ góc độ của Malthus và ý nghĩa “Trời sinh” thì chẳng có gì là anh hùng hay ươn hèn trong cái cuộc đời đó cả. Trời sinh ông để “giải quyết những khó khăn” về dân số và ông phải sử dụng bất cứ vai trò nào có thể sử dụng được để thực hiện sứ mạng đó theo đúng nguyên tắc “Cứu cánh biện minh cho phương tiện” mà Niccolò Machiavelli đã nêu ra trong The Prince (Quân Vương).
Cuốn sách được xem là kinh điển về chính trị thực dụng này được xuất bản năm 1532, năm năm sau khi Machiavelli qua đời. Trong công trình mỏng tang của mình, Machiavelli đã nhấn mạnh rằng, trong chính trị, yếu tố hiệu năng và thực tiễn phải được đặt lên lên trên giá trị đạo đức hay các khái niệm trừu tượng, và để sống còn, những lãnh tụ chính trị phải biết cách học hỏi từ loài dã thú:
“Bậc quân vương phải học hỏi từ bản chất của loài thú để kết hợp sức mạnh của con sư tử với sự tinh ranh của loài cáo. Sư tử không thể tự bảo vệ mình trước các cạm bẫy nhưng cáo thì không thể chống lại loài chó sói. Vì thế, cần phải là cáo để nhận ra những cạm bẫy và là sư tử để dọa chó sói.” [8]
Nếu “thiên tài quân sự” là kẻ phải thể hiện sự dũng mãnh của loài “sư tử” thì ông, “Thiên tài quân sự Võ Nguyên Giáp”, còn có nhiều lợi thế trên đấu trường chính trị hậu cung khi đã từng là “cáo” và cũng từng là “sói”. Trước khi thực sự chống lại thực dân ông đã đóng vai trò chủ chốt trong những cuộc thanh trừng khốc liệt nhắm vào các đảng phái quốc gia chỉ để giành lấy độc quyền chống thực dân, nghĩa là từng giăng bẫy như “cáo”. Trước khi là Bộ trưởng Quốc phòng và Tổng Lư lệnh Quân đội, ông đã là Bộ trưởng Nội vụ đầu tiên của chính quyền Việt Nam Dân chủ Cộng hoà và, trong vai trò ấy, đã ký nghị định để chống lại cái gọi là các tổ chức quốc gia “phản động” tháng Chín năm 1945, nghĩa là đã vồ mồi như “sói”.
Đã là “sư tử”, đã từng giăng bẫy như “cáo” và từng vồ mồi như “sói”, tại sao ông có thể dễ dàng đầu hàng trước những đồng chí chỉ đáng mặt là “cáo” hay “sói” như Lê Duẩn và Lê Đức Thọ?
Cũng chẳng có gì đáng gọi là “nghịch lý” trong mối quan hệ tưởng là mâu thuẫn này cả khi một “đại tướng anh hùng” dễ dàng bỏ rơi đồng đội, dễ dàng nhìn những ý tưởng mà mình tin là có lợi cho đất nước bị vứt bỏ vào sọt rác mà, thậm chí, còn là một sự nhất quán và thông suốt nếu nhìn theo những góc độ nói trên. “Trời” sinh ông thế và, cơ hồ, cả trong cái thời sung mãn nhất về thế chất và trí lực của mình, ông, “Đại tướng Võ Nguyên Giáp”, chưa bao giờ cảm thấy có đủ tự tin với “thiên tài”, với “thiên mạng” của bậc anh hùng cứu thế trong tầm vóc của một con sư tử của mình. “Trời” không sinh ông để sống trọn vẹn ý nghĩa của một con người huyền thoại. Trời sinh ông ra để giải quyết những “khó khăn về dân số”.
“Thiên mạng” của ông là giải quyết những “khó khăn về dân số” còn chế độ toàn trị thì đang lúng túng với “thiên mạng” của mình trước một “dân số khó khăn”. Lúng túng vì người dân ngày càng trưởng thành hơn. Lúng túng vì càng ngày càng lộ liễu cái bản chất phản động và thối nát nhiều hơn. Thế là, sau bao nhiêu năm bị bỏ quên, phải tìm quên trong thiền và trong kinh Phật, ông được vực dậy, được công kênh như
một huyền thoại chiến tranh. Ông càng rũ xuống, càng vật vờ trong đời sống thực vật trên giường bệnh bao nhiêu, cái chiến dịch phục dựng huyền thoại chiến tranh ấy càng rầm rộ bấy nhiêu.
Nhưng, luôn luôn, cái mà nền toàn trị cần là những huyền thoại chỉ để thờ, thờ sống hay thờ chết. Nó chỉ cần cái bài vị, cái vừng sáng lung linh nhang nến quanh một nhân vật để công chúng kính cẩn gập mình xuống lạy chứ không phải những giá trị thực tiễn mà kẻ đó có thể đóng góp. Hồ Chí Minh cũng vậy mà Võ Nguyên Giáp cũng vậy. Cũng chỉ đơn thuần là hai cái bài vị để cho công chúng lạy, lạy sống hay lạy chết. Thập niên 60, hệ thống quyền lực đó vừa thờ sống Hồ Chí Minh, vừa gạt ông qua một bên. Chỉ cách đây mấy năm thôi, hệ thống đó cũng vừa rầm rộ “lạy sống” ông Giáp, vừa thẳng tay vứt vào sọt rác những “tâm can” mà ông trút cạn khi hệ thống quyền lực tự đâm vào cổ mình bằng cách mời mọc kẻ thù truyền kiếp của dân tộc đến cắm rễ ngay tại vùng đất chiến lược. [9]
Những kẻ hâm mộ ông lấy làm ấm ức vì trong bài điếu văn chính thức đọc trong tang lễ, Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng đã không đề cập về ông như một “anh hùng” mà chỉ gọi suông là “nhà lãnh đạo uy tín.” Theo họ ông là “anh hùng dân tộc”, là “hồn thiêng sông núi” v.v… và, theo những dòng người rồng rắn đưa tang, những mỹ từ này đã rồng rắn nối đuôi nhau trên các phương tiện truyền thông để tấn công vào suy nghĩ của công chúng, để bám vào suy nghĩ của thế hệ mới lớn. [10]
Xung tụng ông thế nào, là “thiên tài quân sự”, là “bậc thánh nhân” v.v… là tùy bởi việc đó quyền, là năng lực nhận thức, là trí tuệ của từng người. Nhưng nếu gọi một nhân vật như thế – “sư tử” không ra “sư tử”, “sói” không ra “sói” và “cáo” không ra “cáo” – là “hồn thiêng sông núi” hay “anh hùng dân tộc” thì quả là một sự báng bổ và xúc phạm. Nó báng bổ tổ tiên. Nó xúc phạm đến sông núi thiêng liêng. Nó xúc phạm những anh hùng dân tộc như Ngô Quyền, Lý Thường Kiệt. Lê Lợi hay Nguyễn Huệ v.v…
Và nó xúc phạm đến cả chúng ta, những người đang mang ơn những người con kiệt xuất của dân tộc ấy, những anh hùng đã thực sự bảo vệ đất nước trước dã tâm nghiền nát và nuốt chửng của kẻ thù truyền kiếp, cái kẻ thù đang vừa kêu ca đòi chia chác thứ “vinh quang” xây trên xác người ở Điện Biên Phủ, vừa vận dụng cả trăm ngàn trò trí trá để bóp nghẹt môi trường và nguồn sống của chúng ta, dồn ép chúng ta vào cảnh kiệt quệ và chết dần chết mòn, cũng với dã tâm nghiền nát và nuốt chửng. [11]
17.10.2013
Chú thích
[1] Hiện có rất nhiều ý kiến tôn sùng Võ Nguyên Giáp là bậc “thánh nhân”, thí dụ như: Nguyễn Như Phong, “Người là bậc Thánh Nhân!” [2] Tang lễ kết thúc lúc 5 giờ chiều tại Quảng Bình nhưng trước đó, vào buổi trưa, cờ tang ở Hà Nội đã được tháo bỏ để đón Thủ tướng Trung Quốc Lý Khắc Cường.
[3] Có thể kể mấy câu liên quan đến việc Võ Nguyên Giáp nhận chức vụ này:
Năm xưa đại tướng cầm quân
Năm nay đại tướng cầm quần chị em Hay:
Năm xưa đánh giặc công đồn
Nay về quản lý cái l** chị em
[4] Có rất nhiều tài liệu về việc này, trong đó phần cô đọng nhất là chương viết về Võ Nguyên Giáp trong cuốn Bên thắng cuộc II: Quyền bính, của Huy Đức.
[5] Có thể tham khảo một số bài báo tiêu biểu: – Hải Chung, “Xóa đói, nghèo ở chiến khu xưa” – Nguyễn Đăng Tấn, “Mùa Thu cách mạng, về thăm chiến khu xưa” -“Na Ư- tụ điểm buôn bán cái chết trắng”.
[6] Câu này liên quan đến việc Tố Hữu trở thành Phó Thủ tướng đặc trách kinh tế: “Nhà thơ làm kinh tế, thống chế đi đặt vòng”.
[7] Hẳn nhiên tính toán của Malthus không hoàn toàn phù hợp với thực tế và trong hai thế kỷ sau đó tốc độ tăng dân số vẫn xảy ra mà không bị cản trở bởi nghèo đói tại các nước kỹ nghệ như Âu châu. Một trong những người chỉ trích Malthus kịch liệt nhất là Friedrich Engels – đồng chí kiêm môn đệ của Karl Marx. Theo ông tổ số hai của chủ nghĩa cộng sản thì Malthus đã không thấy được các yếu tố như quá trình tích sản, tích lũy giá trị thặng dư của giai cấp bóc lột, cũng không thấy được vài trò của khoa học v.v…
[9] Võ Nguyên Giáp đã ba lần viết thư gởi Bộ Chính trị đề nghị chấm dứt dự án bauxite Tây Nguyên, tuy nhiên lời ông bị gạt qua một bên, thậm chí những kẻ có trách nhiệm đã không thèm trả lời.
[10] Thí dụ các bài báo hay bản tin: – Thùy Linh, “Đại tướng ơi! Người đã thành hồn thiêng sông núi” – Hoàng Điệp – Lam Giang – TTXVN, “Quốc tang anh hùng dân tộc Võ Nguyên Giáp”.
[11] Có nhiều tài liệu từ phía Trung Quốc nhấn mạnh vao trò của các cố vấn Trung Quốc, thí dụ: “Hồi kí cố vấn Trung Quốc (3) -Vai trò của Vi Quốc Thanh (Wei Guoqing) qua lời kể của viên thư kí” [Bản dịch của Dương Danh Dy].
© 2013 Thuận Văn & pro&contra

75 phản hồi tới ““Trời” sinh Võ Nguyên Giáp để làm gì?”

  1. Ho tien de nói:
    1. De lam truong ban sinh de co ke hoạch Chu lam gi nua!
    2. Phuc vu cho cncs giet giúp Bac 4 trieu Linh La nguoi viet Nam. Het
  2. Trần giả Tiên nói:
    “Trời” sinh Võ Nguyên Giáp để làm gì?
    Để NƯỚNG thanh NAM, thanh NỮ miền BẮC vào cuộc chiến tranh VÔ NGHĨA
    Để ta ĐÁNH đây là đánh cho LIÊN XÔ, đánh cho TRUNG QUỐC.
    Để cùng Heo Chó Heo đưa dân VỊT đến thế giới “ĐỒ CỔ”.
    Để cùng Heo Chó Heo ĐẦN ĐỘN HÓA dân VỊT
    Để cùng Heo Chó Heo HÈN HÓA dân VỊT
    Để cùng Heo Chó Heo đưa dân VỊT đến Xã Hội Cực Ngu (xhcn) “.
    Để đặc VÒNG ngừa thai cho phụ nữ.
    Để cùng csVN ĂN CƯỚP tiền tài, của cải dân.
    Để cùng csVN HÈN VỚI GIẶC, ÁC VỚI DÂN.
    Để cùng csVN làm NGHÈO đát nước.
    và cuối cùng là:
    Để đưa dân VỊT trở về vòng NÔ LỆ Tàu Khựa.
    Híc! Híc.
  3. Khach nói:
    Troi da sinh ra dan toc Viet Nam, sao lai khong cho ho tu do, nhan quyen nhu cac dan toc khac, ma lai bat ho lam no le cho dang CS VN???
  4. Phan Huy nói:
    Hành Trình Lên Thiên Đàng…
    Một ngày u ám mùa thu
    Có bầy Cộng phỉ theo thù phản dân
    Cướp công kháng chiến toàn dân
    Manh tâm hiến cả giang san Nga Tàu.
    Hồ gian hăng hái đi đầu
    Nối đuôi Duẫn ác, theo sau Giáp hèn
    Đồng, Chinh đánh trống thổi kèn
    Dẫn đường dân tộc tiến lên đại đồng…
    Đi hoài chỉ thấy mênh mông
    Ruộng nương máu thắm, cánh đồng xương phơi
    Ở ngoài xa tít chân trời
    Thiên đường Cộng sản gọi mời thế nhân
    Kìa bầy tiên nữ tung tăng
    Kìa thánh Các Mác, kìa thần Lê nin
    Kìa á thánh Sit ta lin
    Kìa Mao bồ tát ngự trên niết bàn.
    Đẹp thay vô sản địa đàng
    Cả đoàn phấn khởi ca vang đất trời:
    “Đảng ta vô địch trên đời
    Chủ nghĩa Cộng sản tuyệt vời trần gian.”
    Nhưng khi bước đã lại gần
    Toàn quân sửng sốt, toàn dân kinh hoàng
    Nào đâu có phải thiên đàng
    Mà rằng địa ngục trần gian mới là
    Nào đâu có phải tiên nga
    Mà là người vượn đói đà trơ xương
    Nào đâu thần,thánh, phật vương
    Mà là ác quỷ vô thường, dạ xoa.
    Quay lui nào thấy quê nhà
    Nửa đà dâng hiến, nửa ra chư hầu
    Một bầy bìm bịp diều hâu
    Kêu la giành giật trên đầu người dân
    Hung hăng cái đảng bạo tàn
    Đuổi nhà, cướp đất, vơ vàng, vét đô
    Núi đồi chất đống xương khô
    Chiến tranh, chết chóc, cơ đồ tan hoang…
    Ôi còn đâu nữa giang san!
    Duyên lầm tướng cướp, muôn ngàn khổ đau.
    http://fdfvn.wordpress.com
  5. Bố tớ nói:
    để làm đồ vật thí nghiệm, để làm công cụ đánh bóng cho chế độ, cho lũ cơ hội…. Gia đình ông Giáp cũng nên biết mình là ai và cả sĩ diện nữa, đám ma ông chả cần quốc tang người ta vẫn cứ sẽ đến ầm ầm.. Để bọn cơ hội tổ chức tưởng uy nghiêm mà hóa ra lắm trò lố. quá nhiều hạt sạn to đùng, ví như có con ăn cắp Kiều Trinh thò mặt vào ….ý nghĩa nhỉ..!
  6. huydang41bg nói:
    Ông Giáp nguyên là một nhà giáo dạy sử.Nếu ông là một thiên tài ,là “anh hùng dân tộc” thì ông không bao giờ cho phép mình và đảng của ông dựa vào Trung hoa ” Làm cách mạng”
    Sau năm 1954 đất nước Việt Nam không có chia cắt làm hai miền để rồi rơi vào cuộc chiến tranh đau thương mất mát nhất trong lịch sử dân tộc.Đất nước lại phụ thuộc vào người Trung Hoa.
    Ông liệu có đáng để gọi là “anh hùng giải phóng dân tộc” không?
  7. Luôn trung thành với ĐCS, với bác Hồ để an toàn bản thân nói:
    Ông Giáp, cả cuộc đời ông, ông dành cho ông và đảng cộng sản, ông là một tín đồ cuồng tín cộng sản. Tất cả những đồng chí xung quanh ông bị hãm hại, ông không lên tiếng, bởi ông nếu không hèn, không đủ năng lực phân biệt đúng sai, thì ông cũng mù quáng tin đảng cộng sản luôn đúng, cá nhân nào sai, nhưng DCS nhất định không bao giờ sai, điều này đi suốt cả cuộc đời ông cho đến khi ông chết. Trong khi đó tướng Nguyễn Nam Khánh, cấp dưới của ông lại dũng cảm bảo vệ ông trong vụ Sáu Sứ, con ông nói về vụ này, chỉ lo bảo vệ thanh danh cho mình: trước sau trung thành với bác Hồ, với ĐCSVN
  8. Tướng Giáp, là người cuồng tín cộng sản số 1 ở VN hơn cả bác Hồ nói:
    Người đại tướng giáp trung thành là bác Hồ, nhưng bác Hồ không phải là Nguyễn Ái Quốc- Việt Nam, bác là người Trung Quốc được quốc tế cộng sản thay NAQ bị chết về bệnh lao( điều này thể hiện trong HCM toàn tập, khẳng định HCM và NAQ là hai người khác nhau trong cùng 1 tổ chức cộng sản Vn ở TQ), còn ĐCS thì tại VN, ông Giáp cũng biết giết hai hàng triệu đồng bào vô tội qua cuộc : CCRĐ, nhân văn giai phẩm, nhóm chống đảng, chiến tranh ý thức hệ băc nam huynh đệ tương tàn, di tản làm mồi cho cướp biển, cải tạo trả thù người làm việc cho chính quyền VNCH. Bác Hồ và CSVN như vậy với đồng bào VN, với dân tộc Việt, không hiểu tại sao trước sau ông luôn trung thành, không 1 chút nghi ngờ luôn trung thành tuyệt đối, có lẽ ông là người cộng sản VN duy nhất tin ĐCSVN luôn đúng ,ngay cả khi gây tội ác với đồng bào mình, luôn tìm cách hãm hại mình.
  9. Đinh Thắng nói:
    Có thể nói,bài viết này của ông /bà Thuận Văn là một trong số ít ỏi những bài viết sâu sắc về mọi phương diện, hoặc gói gọn vào hai chữ HAY NHẤT, trong số rất nhiều bài viết về sự ra đi của ông Giáp. Tui đã chép ngay và lưu lại để suy ngẫm, học hỏi cho sáng thêm cái đầu còn mụ mị của mình. Xin trân trọng cảm ơn tác giả.
  10. Trong lu nói:
    Toi nghiep! Doi nguoi ngan nghi! Chiu nhuc de được song lam chi tuong giap oi!!! Gio de Hau sinh no chuoi khong ra gi??? Ma ho chuoi dung moi dang noi Chu! Con chau ong chac cung cha sung Suong gi? Du co tien! Do dang cuop cua dan bo thi cho thoi! Doi co vay co tra. 4 trieu Linh chet oan se khong tha cho ho hang nha ong dau ong giap oi!!! Roi se co mot ngay, ho, giap, duan, dong… Se bi dan tra thu nhu ben lien xo va dong au thoi!!! Tuong, ma mo se banh xac phao. Toi diet chung thi khong co thoi han het hieu luc dau??? Hungary vua xu toi mot tay Cs du ong ta da gia.
  11. nana nói:
    đúng là bọn phản động
  12. Anhtuyet74 nói:
    gửi lời tới người tên không ra tên tuổi không ra tuổi (đầm xoè) đã là đầm xoè thì cái gì bên trong đầm cũng nhìn thấy, mà cái gì cũng để xoè ra thì chỉ có người điên, đã để cho mọi thứ xấu xa nhất xoè ra rồi còn phần tâm hồn xoè ra cũng chẳng thấy hay ho gì, xin hỏi Xoè năm nay bao nhiêu tuổi, còn chức trách thì khỏi phải hỏi cũng biết người ít chữ rồi, nếu còn trẻ dù là người Bắc hay Nam , người da đên hay da đỏ cũng phải có đạo đức, học cách làm người, mình có đạo đức thì mới dạy con nên người được còn cách dạy con kiểu của Xoè thì chỉ tổ khổ cả đời thôi, bản thân Xoè không nói thì bạn đọc cũng biết là người không thành công trong mọi lĩnh vực thì mới có những ý nghĩ nông nổi, hẹp hòi, dại dột nên chỉ thích nói năng bừa phứa, .. còn nếu già rồi thì nghỉ ngơi cho khoẻ sau này chết xuống âm ty còn có người thương ( bây giờ tâm linh linh thiêng lắm ăn nói cẩn thận chứ chết vào ngục khổ lắm đấy Xoè ạ)
    • khach nói:
      AnhTuyet doa nat nhu vay, hen mat qua!
      Khong phai ai cung nhu AnhTuyet, chi biet vuc dau vao mang lon, chi biet con dang, con minh, khong biet den nhan dan, dat nuoc.
      NHUC!
    • Đinh Thắng nói:
      @Anhtuyet74 : Chú mày mới là kẻ vừa ngu dốt vừa khốn nạn. Đang vục mặt vào mấy thứ lợi lộc của bón cướp ngày Cs nó thải ra, để bảo vệ cho cái ác, cái man rợ của tà thuyết Cs và những ngu trung hèn mà không biết nhục. Ôi! mới tởm lợm làm sao cái máng “nợn” chứa bả độc tuyên truyền đểu kiểu lưu manh CS, cho cái lũ “dư nuận viên” như chú mày.
    • Trần giả Tiên nói:
      VẸM HỦI sao thích HÙ DỌA người thế?
      Chắc ở RỪNG quen ròi nên vậy chăng?
      Muốn biết về BĐX thì vào đây có HÌNH ẢNH.
      Anh Nguyễn Đình Âm (một người đồng môn) đã viết bài sau đây kể vài nét về thân thế và bản tính con người Blogger Bà Đầm Xòe. (tự Minh Râu)
      VÀI NÉT CHÂN DUNG KẺ ĐÒI THỦ TƯỚNG KHEN THƯỞNG
      “Hắn thường nhìn chế độ XHCN ưu việt, “dân chủ gấp vạn lần” nước tư bản của chúng ta với con mắt “bất kính” kể cả khi xã hội còn có chút sạch. Hắn có Hậu Chí Phèo, sách xuất bản cách nay đã hơn 20 năm. Trong sách đó hắn ám chỉ lãnh đạo Việt Nam như là bọn vô học- Chí Phèo.”
      http://huynhngocchenh.blogspot.com/2012/10/vai-net-chan-dung-ke-oi-thu-tuong-khen.html
    • Trần giả Tiên nói:
      “còn chức trách thì khỏi phải hỏi cũng biết người ít chữ rồi” (trích)
      @VẸM HỦI óc RUỒI Anhtuyet74 hãy đọc cái nầy của một người đồng môn để biết BĐX “ít chữ” hay VẸM Anhtuyet74 ít chử nhá!
      “nhưng có lúc hắn ngấp ngé chức phó tổng biên tập, đã làm thư ký tòa soạn một tờ báo của chính phủ, nhưng vì hắn nhất quyết không vào đảng lại viết bài lên án TQ xâm lược, chê lãnh đạo sợ mất ghế…đăng trên mạng nên bị bãi chức.”
  13. khanh nói:
    Chung may la lu phan dong. Chung may biet viet tieng viet nhung khong hieu nghia tieng viet phai k? chang ai tin nhung loi noi cua chung may dau. Co Bac Ho, co tuong Giap moi co dat nuoc viet Nam cua chung tao. Ngan doi dan toc Viet Nam biet on Bac Ho va Tuong Giap.
    • nano nói:
      Cau truoc: “…moi co nuoc VN cua chung tao”,
      cau sau lai: “Ngan doi dan toc VN biet on…”
      Chung may mao danh “dan toc” Vn !!!
      Gian doi, ngu dot la ban chat cua lu DOC TAI, mang danh “cong san”.
    • Trần giả Tiên nói:
      “Co Bac Ho, co tuong Giap moi co dat nuoc viet Nam cua chung tao.” (trich)
      Viết 1 câu là thấy đầu óc ông/bà nầy bị bịnh rồi.
      Như vậy dat nước VN mới có cách đây chưa đến 100 năm à?!!!
      Đúng là NGU lâu nhờ CÁM đảng là ông/bà nầy đây.
  14. Ho Chu tit ( cha gia me gai) nói:
    Cam on Khanh nhe! Bac rat cam on chau! Chau co gan Tuyen truyen nhieu nua nhe! Chau rat ngoan neu La nu Bac se noi Chu ky liu y, cho chau vao phu Chu tit Phuc vu Bac vai dem! Con La Nam thi de vo hay con gai chau Phuc vu cung được! Được Phuc vu Bac La hanh Phuc va mo uoc ca doi dung khong Khanh! Ha ha dung gian ho nghe chau. Vi ho khong ngu nhu chau nen ho biet Bac va chu giap La Nhung ke Lua dao va giet nguoi!!! Khong sao con nhieu nguoi ngu nhu chau thi Bac, duan, giap, dong …. Se được ton len thoi!
  15. Ho Chu tit ( cha gia me gai) nói:
    Gui anhtuye74! Bac khong hai Long khi chau viet nhu vay! Chau ung ho Bac va Chu giap. Bac hieu va tran trong Nhung chau khong nen mat day nhu the khi noi voi mot nguoi lon tuoi! Chau co gang an noi lich su de con xung dang La chau ngoan cua Bac Chu?! Mac du Bac va Chu giap cung cac Chu noi mot dang lam mot neo. Dan gian Goi La Lua doi, my dan do? Nhung du sao Bac cung rat vui khi thay chau da tham nhuận tu tuong dao Duc cua Bac! Chac co quan chau dang hoc tap Tam guong dao Duc cua Bac dung khong! Bac thay chau dat ket qua tot ruoi do. Xap toi vao dang rui len Chuc luon nhe!
  16. D.Nhật Lệ nói:
    Chính vì dàn đại hợp xướng trong nước đồng ca một giọng tụng
    tướng Giáp là thiên tài mà ông TV.đã đáp trả lại qua bài này với
    ” ‘Trời’ sinh VNG.để làm gì ?”
    Bài của TV.có ý hỏi rằng nếu thiên tài trời cho như thế thì phải
    đem lại một kết quả hay giá trị gì tương xứng,chứ không thể là
    một nước VN.hiện nay bị Tàu cộng lấn át và ngửa tay ăn mày phương Tây nhưng lại to mồm chưởi bới họ.
    Thế nhưng,cách đặt tiêu đề có hàm ý khiêu khích nên đã khiến
    nhiều người nhảy dựng lên phản đối !
  17. Ho Chu tit ( cha gia me gai) nói:
    Khanh va anhtuyet74 hai chau ngoan qua ! biet nghe Loi Bac!rieng tuýet La con gai, Bac da bao Chu ky roi , toi nay vao Phuc vu Bac vai dem, de Bac truyen hat giong do cho chau nhe! Con Khanh neu chua vao dang cuop y quen dang Cs Bac se chi dao chi bo dia phuong ket nap ngay! Hai chau Co gang Tuyen truyen lao leu them cho Bac va cncs cho dan viet nam nhe chau! Bac that vong tay trong lu qua ! Chu ay Dam boi xau Bac va dang Cs : bao rang het the ky 21 viet Nam van chua co cnxh! The La khong bien chung, La Phan dong roi con gi? Chi co Khanh va tuýet La tuyet doi trung thanh voi Bac va Chu giap thoi!
  18. montaukmosquito nói:
    Trời sinh con bọ hung
    Đất nứt ông tướng Giáp .
    Trời sinh con bọ xít
    Đất nứt Hồ Chí Minh
  19. nhandanvn nói:
    Quá nhiều hộ ăn theo một cái xác chết.
  20. ditt cu bon phan dong!!! nói:
    bon tao sinh ra tren dat viet nam ! bon tao day du ca ve dau oc lan tam hon ! da la con nguoi tren doi thi ai cung phai biet dao li’ bon tao cam on nhung nguoi da gianh duoc dat nuoc va cam thay no dat nuoc con chung may thi sao khong biet dao lu` j ca? chi toan sua? bay khong co BAC GIAP vs BAC HO thi chung may khong co o day de noi lung tung dau nhung noi j thi noi chung m cung~ phai biet on nhung nguoi di truoc con neu phan dong y` thi nhap quoc tich khac cho do~ o nhuc tieng viet
    • Trần giả Tiên nói:
      Hì Hì. Đây nè CHÁU vào đây xem “nhung nguoi da gianh duoc dat nuoc”.
      http://a.disquscdn.com/uploads/mediaembed/images/645/6865/original.jpg
      “BÁC” của cháu “được” CỰU đ/c (đồng chó = toàn chó) anh em xã nghĩa liệt kê ở TRANG BÌA trên Ba Lan Thời Báo (Polska times), hôm 5/3 là:
      1 trong 13 tên độc tài KHÁT MÁU của thế kỷ 20
      Thấy tội nghiệp mấy ông/bà VẸM HỦI nói lấy được, chỉ biết chưởi đổng, mất dạy, tục tỉu là hay nhất.
      Ôi! VẸM HỦI biết đến khi nào mấy ông/bà mới ra khỏi cái MÁNG LỢN đây?
      Ngu lâu nhờ CÁM đảng là ông/bà nầy đây.
    • Khách nói:
      “bon tao sinh ra tren dat viet nam ! bon tao day du ca ve dau oc lan tam hon ! ”
      Vâng, cứ tạm cho các bạn cũng có đầy đủ cả về đầu óc lẫn tâm hồn…nhưng sinh vật nào mà chẳng có “đầu óc”?
      Cái mà các bạn gọi là “đầu óc” đó nó không phải là LÝ TRÍ cua con người!!!
      Các bạn “cám ơn những người đã “giành” được đất nước”, nhưng các bạn đã không biết rằng hàng triệu người dân đã hy sinh, để cho lũ – “giành được đất nước” – độc quyền tận hưởng, trong lúc nhân dân bị bất công, xã hội thối nát, vie75c gì cũng phải có “phong bì”, không sống nổi ở VN phải tìm đường “xuất khẩu” ra nước ngoài, bán sức lao động, làm vợ (và không ít phụ nữ VN làm đĩ) cho người nước ngoài!
      Chúng tôi cũng là người VN, phải chăng bạn muốn đuổi chúng tôi ra khỏi Tổ Quốc của mình, vì chúng tôi căm ghét lũ Độc tài .- Độc Đảng, đã tiếm quyền của NHÂN DÂN???
      4 TRIỆU NGƯỜI Việt Nam PHẢI SỐNG Ở NUỚC NGOÀI – KHÔNG PHẢI VÌ HỌ YÊU ĐẢNG cs ĐỘc TÀI – của 3 triệu đảng viên!
    • Trần giả Tiên nói:
      Nầy VẸM HỦI,
      Vào đây đọc tin này để hiểu thế nào là NHỤC, thế nào là “phai BIET ON nhung nguoi di truoc con neu phan dong y` thi nhap quoc tich khac cho do~ o NHUC tieng viet” NHÁ.
      http://vneconomy.vn/20131024054540935P0C9920/bien-dong-da-lang-song-hon.htm
      “Vì thông tin bị bưng bít, ngư dân phải CHẤP NHẬN NÔP TIỀN cho Trung Cộng, đăng ký danh nghĩa ngư dân TQ để được đánh cá trên VÙNG BIỂN CỦA MÌNH”
    • xuyen tam nói:
      ditt cu bon phan động độc tài đảng trị tàn ác man tợ thú vật cộng sản vn đảng nếu không có thằng đại nhục tướng quân giáp và con cẩu nô hồ chó minh thì dân tộc ta không bị biến thành lủ âm binh ma xó súc vật để bọn quan thầy mao mác lê lợi dụng đến cả thể xác và linh hồn cho bọn thú vật cs đảng
  21. VO TO nói:
    Đã dốt thì đừng nói chữ. Không hiểu lịch sử thì đừng bàn về lịch sử. Ở vào bối cảnh lịch sử những năm 1945-1975 tại Việt Nam chỉ có hai con đường hoặc đầu hàng quân xâm lược hoặc chiến đấu. Truyền thống dân tộc không cho phép đầu hàng hay cúi đầu. Nói rằng bao chiến sĩ hy sinh ở Điện Biên Phủ – cái giá chiến thắng quá đắt! Thế sao không không bảo luôn 2000 năm chống Tàu bao nhiêu người hy sinh. Cứ ngồi mà hưởng độc lập như Miến Điện, Thái Lan… hay xuôi tay thành một tỉnh của Tàu thì bây giờ đã thành cường quốc!
    • Trần giả Tiên nói:
      @ VO TO
      “Đã dốt thì đừng nói chữ. Không hiểu lịch sử thì đừng bàn về lịch sử”( trích)
      Đúng vậy, “xấu hay làm tốt, dốt hay nói chữ” như là bạn vậy.
      Nếu nói từ 1945-1954 thì còn “có thể” đúng, nhưng nói đến 1954-1975 thì
      “Ta ĐÁNH đây là ĐÁNH cho LIÊN XÔ, cho TRUNG QUỐC”
      ( lời Lê Duẩn, Heo Chó Mèo (hcm) là tay sai cho CS quốc tế đứng đầu là đế quốc LXô).
      HÃY NHÌN các nước THUỘC ĐỊA của ANH, của PHÁP ở CHÂU Á, xem người ta có cần phải đổ xương máu của cả TRIỆU sinh linh, như csVN đa tạo ra cho thanh niên NAM NỮ của cả 2 MIỀN để được cái
      KHẨU HIỆU dõm “ĐỘC LẬP- TỰ DO- HẠNH PHÚC” và “không có gì” cho nhân dân.
      XU HƯỚNG của THỜI ĐẠI đã đã giúp cho các nước THUỘC ĐỊA của ANH, của PHÁP ở CHÂU Á không tốn xương máu để có ĐỘC LẬP- TỰ DO- HẠNH PHÚC, dân giàu nước mạnh THẬT SỰ, không như bánh vẽ của csVN đến giờ vẫn phụ thuộc TQ (ĐỘC LẬP- TỰ DO- HẠNH PHÚC chổ nào?), HÈN VỚI GIẶC, ÁC VỚI DÂN.
      TS, HS là của VN mà bây giờ ngư dân VN phải CHẤP NHẬN NỘP TIỀN cho Trung Cộng, đăng ký danh nghĩa ngư dân TQ để được đánh cá trên VÙNG BIỂN CỦA MÌNH
      Thấy NHỤC không?
      Yêu cầu bạn học lại lịch sử, không những của VN mà của Thế Giới để mỡ mang kiến thức, mà VỀ với nhân dân, để lật đổ cái chế thối nát, mà chính nơi sinh ra nó (LX) đã bỏ sọt rác cả hơn 20 năm rồi.
      ĐỪNG nhắm mắt để biện hộ, cải chày, cải cối cho cái hoang tưởng nầy nữa.
      Thế Kỷ 21, thời đai @ rồi bạn ạ.
      GỞI bạn đọc thêm: “Một Hà Tĩnh đầy ắp người Trung Quốc”
      http://www.rfa.org/vietnamese/in_depth/ha-tinh-pro-swar-chi-10232013065235.html
    • Peter nói:
      Ngu xuẩn lại còn hay nói. TÀU KHỰA CÚT KHỎI BIỂN ĐÔNG.
  22. macthanhhung nói:
    mot bon tu thoi cha anh cho den chung no bay gio khong con nho noi viet nam o dau ,chung no chi co om noi nhuc nha bo dit may thang mi thang tay den da tung qua viet nam du do chung no cho tien chung no an choi dap pha chui cha mang me nhin bon mi hiep ba hiep me chung no thi thich roi chay theo luon
    • Trần giả Tiên nói:
      Hà, hà, thà bợ đít thằng MỸ, thằng TÂY, như NHẬT, NAM HÀN mà dân được TỰ DO sung sướng, có tiêng tăm trên thế giới về kinh tế, còn hơn BỢ ĐÍT thằng Tàu để đói rã họng, như VN, BẮC HÀN va CU BỐ.
      Thêm nữa NHẬT và NAM HÀN còn phải trả tiền cho MỸ để mời lính MỸ ở lại để bảo vệ.
      Còn VN thì sao? CS VN chỉ biết cuối đâu vâng vâng, dạ dạ với “thiên triều” TÀU KHỰA, đàn áp dân Việt, cho dầu TQ đã xâm chiếm biển đảo và đất liền.
      Mỡ mắt ra, ngẫn đau lên đi tìm tòi học hỏi, tìm hiểu, đừng cắm đầu vào MÁNG LỢN nữa và cũng đừng để NGU LÂU nhơ CÁM đảng, cho dân nhờ.
      “nhin bon mi hiep ba hiep me chung no thi thich roi chay theo luon” (trích)
      Nhớ năm 1979 không? TQ đã GIẾP và HIẾP dân VIỆT ở CAO BẰNG, LẠNG SƠN năm nào không? Đến giờ lu bay đàn csVN vẫn còn theo bợ đít đó.
      Nếu không biết thì “dựa cột mà nghe” để người ta khỏi phải chưởi NGU.
      • Tào lao bí đao nói:
        Ấy rửa chén hay bốc vác vậy? làm cu li bên tây khổ không tớ bên này làm nông dân sáng vác cuốc ra đồng chiều về nhậu lai rai, tối làm ruộng nhà với vợ còn ấy làm có trật mặt ra không? hay lang thang hưởng trợ cấp bố thí thất nghiệp? Tự do là thế nào thế nào là tự do?. Hạnh phúc của tớ chi nhỏ nhoi thế thôi không to tát gì cả. Sống phải biết mình là ai ngu gia truyền mà cứ đòi này kia là sao? về VN mà hô, mà chửi chui lủi cống rãnh rồi chém gió làm đếch gì
      • Trần giả Tiên nói:
        @tào lao bí đao.
        Nếu không đủ chữ, kiến thức để hiểu, để tranh luận thì im dùm, chứ nói tao lao, nói lấy được không chứng không cớ, chỉ để người chưởi ngu lâu nhờ cám đảng thì buồn cho cái mã tổ lắm nhá
        Hic, híc.
  23. macthanhhung nói:
    nhục?nhục?nhục quá đi mất.nếu khong nhầm DT Võ NGuyên GIáp thọ 103 tuổi.tức là gấp 3 tuổi chúng mày.gấp 2 tuổi ba mẹ chúng mày và bàng tuối cha mẹ của ông bà chúng mày.Đời cụ của chúng mày thua Tướng Giáp rồi bỏ chạy theo bợ đít mĩ.ông bà chung mày noi gương,quên cả nỗi nhục nhã.hèn hạ ngửa tay xin mấy cha mấy mẹ hoa kỳ cho được miếng ăn miếng uống.quên cả quốc nhục thân vong.rồi đến cha mẹ chúng may thi sao đây, khong dam nghĩ đến nguon gốc của mình,không dám nghỉ đén hai từ quê hương.quên tổ quốc quên đạo đức con người việt nam ,quên cả việc dạy dỗ chúng mày lên người,cho lên đến đời chúng mày hỏng hết mất rồi còn đâu.thật là một lũ vô sỉ,cả một truỳên thống vô sỉ.tứ đại nhà chúng mày vô sỉ.nếu còn không tỉnh ngộ thì nỗi vô sỉ này sẽ còn kéo dài đến thế hệ nào nữa đây.
    • Trần giả Tiên nói:
      “thật là một lũ vô sỉ,cả một truỳên thống vô sỉ.tứ đại nhà chúng mày vô sỉ” (trich)
      VÔ SĨ !?
      VÔ SĨ chổ nào!? Vô sĩ sao bằng những thằng VẸM HỦI nói lấy được .
      Trước quốc tế ký hiệp ước, giây trắng mực đen chưa kịp khô, đã phản lại nhưng gì đã ký .
      NHỤC!?
      Nhục là đay nầy: “ngư dân phải CHẤP NHẬN NÔP TIỀN cho Trung Cộng, đăng ký danh nghĩa ngư dân TQ để được đánh cá trên VÙNG BIỂN CỦA MÌNH”
      Đúng là Xã Hội Cực Ngu (xhcn) sinh ra những thằng/con NGU LÂU nhờ cám đảng.
      Những con LỢN NGU LÂU nhờ cám đảng, biết dùng chữ NHỤC và VÔ SĨ không vậy?
      NGU LÂU khó chửa, HẾT THU
      • Tào lao bí đao nói:
        Chán nhỉ! thế nếu ấy khôn thì chạy về mà làm, mà hô. Chui lủi làm anh hùng bàn phím làm đếch gì? xưng tên họ ra hẹn ngày về VN tao tát chết mẹ mày, mày chửi ai ngu hả thằng ngu gia truyền kia
  24. Xhcn lathe nói:
    Môi nguoi 1 quan diem va 1 ly tuong cac bac ah ! Thu lam 1 cuoc dieu tra doc lap ma cho nguoi dan dc tu do ngon luan ma k tru dap ho , thi co con may nguoi tin vao che do nay
  25. 123456789 nói:
    Vớ vẩn, mấy ông phản dân tộc ạ, bị thằng thiệu nó bóc lột nó chay trước khi sắp chết với số tiền bóc lột các ông nó mê hoặc đến tận bây giờ vẫn chưa tỉnh sao. Hãy tỉnh lại bỏ qua quá khứ với cộng sản và thực dụng với sự thống nhất đất nước góp sức nếu có thể được trong xây dựng đất nước thì đó là công chuộc tội. Còn tiếp tục phá hoại đất nước theo kiểu ngồi viết linh tinh tung lên mạng thế này càng nối càng lộ rõ tình cảnh đáng thương của kể nói nhảm phân tích rối rắm chẳng đâu vào đâu. Tôi quá biết các ông rồi
  26. 123456789 nói:
    Năm 1964 vn cộng hòa bị TQ chiếm hết quần đảo Hoàng sa. Suốt thời gian qua sao khộng vì thù này mà đánh bom khủng bố bắc kinh, làm nó khủng hoảng xã hội không phát triển kinh tế được như bây giờ đi. chứng tỏ những kẻ nhát chết bây giờ và mãi mãi vẫn thế thôi
    • Trần giả Tiên nói:
      Bị mất vì cùng 1 lúc phải đối đầu với csVN và TQ nhưng vẫn chiến đấu.
      ÍT NHẤT cũng ĐÁNH CHÌM được vài TÀU của chúng và GIẾT cũng không ít quan lính và tướng tá của chúng, CÒN HƠN nghe lời mấy thằng VẸM HỦI chó chết, đưa thân làm bia đở đạn và chết một cách lãnh nhách.
      Như vậy là ANH HÙNG!?
      Vào YouTube phút 5.26 mà xem TÀU KHỰA, nó “TẠ TẠ” (bắn bắn) mấy người lính VN vô tội vì phải nghe những thằng NGU như cha chú của bạn ra lệnh “tay không tử thủ”.

    • Đinh Thắng nói:
      @ 123456789 : Ôi! Tớ đọc mấy ý kiến của chú mày mà tớ muốn lộn mửa và hôi tanh quá. Đúng là những thứ “dư nuận viên” chuyên bưng bô, nâng bi. Rặt một thứ khốn nạn, thảm hại và ma4t hạng !
  27. Tào lao bí đao nói:
    Nhiều chuyện quá mấy bác, các bác không yên phận cứ chạy về VN mà hô đi, mà nói đi chứ chui lủi làm mọi ở cái xứ nào đó ngồi làm anh hùng bàn phím làm đếch gì. Tớ chả theo chả cuồng tín nhưng tớ yên phận lo cho vợ cho con. Các bác hô to, gào to thế thì làm đi, về VN mà hô còn không về rúc đầu vào váy vợ cho đẹp trời
  28. Chukho nói:
    Xin trả lời giùm cho câu hỏi này : nước Việt nam có cần thiết phải có Hồ Chí Minh, Võ Nguyên Giáp và học thuyết mác-lê-mao, thì mới có thể độc lập chủ quyền lãnh thổ? (1945). Thế thì ngược dòng lịch sử VN, không có HCM, VNG và cái học thuyết ngoại lai mác-lê-mao. Việt nam chắc không có độc lập-chủ quyền lãnh thổ(?). Tâm hồn con người VN ngày nay nếu vẫn còn bị trói buộc bởi cụm từ “ơn Bác, ơn đảng” ; thì không bao giờ trả lời được câu hỏi đơn giản ở trên, và không thể hoà mình vào thế giới văn minh-tự do thật sự ! Họ chỉ có dân chủ-tự do trong cái lồng kính vô hình của cncs Việt nam.
  29. anhtuyet74 nói:
    Trần giả Điên mày nói các nước khác không phải hy sinh (tao hỏi mày nước Việt Nam không là kẻ cướp nước khác. Còn mày đang ở trong nhà mày có bọn cướp xông vào nhà mày cướp bố mẹ, con cái mày bắt mày làm nô lệ tình dục mày nghĩ sao ? Ngu như giun sán..Bây giờ mày không phải là giả Điên mà quá điện nặng không có thuốc chữa…
    • Trần giả Tiên nói:
      Đúng là VẸM HỦI chỉ biết MẦY TAO, ăn nói mất dạy học và làm theo đạo đức Heo Chó Mèo, như vậy thì chán chết.
      Để trả lời cho anhtuyet74 “con cái mày làm nô lệ tình dục mầy nghĩ sao?” câu hỏi hay nhưng anhtuyet74 không nhìn lại để hiểu thế nào là NHỤC.
      Chuyện rành rành trên báo, nước VN vớ 4000 năm văn hiến, chưa bao giơ phụ nữ VN mất phẫm giá và NHỤC như thời nầy, thời của lũ bầy đảng CHÓ SẢN làm nghèo đất nước.
      Phụ nữ phải trần truồng để cho thằng Hán, thằng Hàn nó rờ, nó nắn để mong ĐƯỢC làm vợ, để ra khỏi cái xã hôi cực ngu (xhcn) mà cs cố bám theo, đó gọi là NÔ LỆ TÌNH DỤC hiểu chưa VẸM, trai thì cố gắng ĐƯỢC ra nước ngoài để lao động vơi giá rẽ mạt mong gơi chút tiền giúp gia đinh, đó còn gọi là NÔ LỆ lao động
      Anhtuyet74 trả lời như thế nào hiện tượng kể trên cho cái nước Chưa Hề Xấu Hổ Chút Nào Vì Ngu (CHXHCNVN) đây hả VỆM HỦI nói lấy được???
  30. anhtuyet74 nói:
    chukho nhà mày 4000 năm lịch sử có ai được Tổ Quốc ghi công không? khi đánh giặc tướng thua tức thất trận. Ông Giáp chiến thắng thì đương nhiên ông Giáp được vinh danh còn mày lúc ấy chưa thành trứng biết gì mà nói , ngược dòng lịch sử ai cũng như mày chắc chỉ ngửa lồn cho thằng Tây nó chơi..
    • thanhbinh nói:
      tôi cũng có một mâu thuẫn mà k biết ai sẽ trả lời cho tôi. Cảm ơn đảng, cảm ơn bác Hồ, bác Giáp vì nhờ họ mà tôi có được cuộc sống bình yên k chiến tranh nhưng tôi cũng suy nghi nếu k có đảng k có bác Hồ, bác Giáp thì đất nước ta sẽ như thế nào? có phát triển hơn bi giờ hay k, đôi lúc tôi nghĩ nếu k có giai đoạn lịch sử 1945-1975 thì đất nước mình có phát triển giống như hàn quốc hồng kong hay k? tôi thiết nghĩ bác là một người vĩ đại nhưng liệu cứ mỗi năm học tập và làm theo tấm gương hồ chí minh- những bài viết rất hay nhưng liệu có mấy ai viết được và làm theo được như vậy và cứ từng ngày lại ra những vụ lùm xùm của ông này ông kia trong đảng và sau vụ lùm xùm đó thì khai trừ ra khỏi đảng, k phải muốn vào đảng là rất khó hay sao? tại sao ra khỏi đảng lại dễ dàng như vậy, và khi những ông này ông kia đó gây ra chuyện xong thì ai mới đầu đã duyệt cho họ vào đảng. Thực sự bạn nói đúng có nhiều người việt nam nhưng khi ở việt nam họ k sống được mà phải ra nước ngoài. Tôi nghĩ đảng cộng sản việt nam đã tốt chưa khi mà xin vào làm việc thì còn phải coi ai giới thiệu gốc rễ thế nào? tôi thì thấy k ai tốt cả khi mỗi thời lãnh đạo vệt nam đều dính vào vụ lùm xùm
  31. MR THÀNH TIÊN nói:
    Vô tình vaò trang này, anh lại chạm mặt với mấy chú trẻ trâu xóm bên. Chán, buồn, khinh, và đéo thèm để ý đâu… Nhưng anh khó chịu vì mùi hôi ở miệng mấy chú phì ra quá.
    Bố mẹ các chúi ở dưới suối vàng hay ở địa ngục mà nghe thấy chắc cũng xấu hổ lắm. Anh tự nhiên thấy thương các chú, vì sĩ diện hão, vì ảo tưởng, vì tham lam bám váy và liếm cứt cho lũ RẬN CHỦ… mà phỉ nhổ lại chính quê hương, tiên tổ của mình. Anh đoán các chú đéo có RÁI, nên thù hận với những người bình thường đúng không.
    thật đau lòng quá đi.
    • Trần giả Tiên nói:
      Thôi ông/bà à, cái trò ĐÁNH LẬN con đen, đánh đồng đất nước, tổ quốc, QUÊ HƯƠNG, TỔ TIÊN, nhân dân với lũ bầy đàn chó sản XƯA RỒI DIỄM Ạ.
      Đánh đồng cùng nghĩa với CÀO BĂNG mà sv PHƯƠNG UYÊN đã thẳng thắn chỉ mặt lũ QUAN TOÀ chó sản ngày vào chưa đánh động được chút cái não trạng NGU LÂU nhờ cám đảng sao!?
      • Đinh Thắng nói:
        @ Bạn Trần giả Tiên : Xin đừng nói gì thêm với lũ hủi nữa, vì chúng không thể hiểu nổi những điều bạn nói đâu. Vì đọc ý kiến của bạn tui thấy tầm hiểu biết của bạn hơn hẳn cái đám ấu trĩ, trì độn này đến cả mấy chục bậc, thì nói với chúng cũng chỉ như nước đổ lá khoai, đầu vịt thôi.
      • Trần giả Tiên nói:
        @Đinh Thắng
        Cám ơn sự đồng cảm và lời khuyên của bạn.
        Thật sự tranh cải đây không phải chỉ riêng cho đám NGU LÂU, DỐT BỀN mà để những bạn bị nhồi sọ, đã bị chủ thuyết cọng sản làm mê muội nhưng con chút tỉnh táo đọc để biết được trò MỊ DÂN kiểu ĐÁNH ĐỒNG/CÀO BẰNG, đất nước, dân tộc với lũ bầy đàn CHÓ SẢN bán nước hại dân.
        Và những bạn nầy thể tìm hiểu trên mạng, và thấy được thái độ mất dạy, vô ý thức của bầy lũ NGU LÂU nhờ CÁM đảng.
        Chú thích:
        Thái độ mất dạy, vô ý thức = khẩu hiệu gia đình dzăn hoá, phường dzăn hoá, v.v…
        Tin nóng: Hàng ngàn người dân Quãng Ngãi biểu tình trước UBND xã Tư Nghĩa
        http://danlambaovn.blogspot.com/2013/10/tin-nong-hang-ngan-nguoi-dan-quang-ngai.html#.Umz0BGt5mSN
  32. ghet lũ chó bán nước phản tổ quốc dan tộc nói:
    sao công an không gông cổ hết cái lũ chó bán nước này nhĩ.chúng mày nói thế mà chúng mày có tự hỏi chúng mày đã làm dc gì cho tổ quôc cho đất nước hay chưa
  33. ghet lũ chó bán nước phản tổ quốc dan tộc nói:
    chiến tranh tụi bây có dám ra chiến trường không mà sủa nhoi nhoi het vậy.uổng công ba mẹ nuôi nấng tụi bây.phải lúc nhỏ bóp mủi chết hết cho đất nước việt nam đỡ chật dân tộc đở phải qua tâm. tổ quốc không bị mùi hôi thối của tui mày làm dơ bẩn
    • Trần giả Tiên nói:
      “chiến tranh tụi bây có dám ra chiến trường không mà sủa nhoi nhoi het vậy.”
      Câu nầy thì phải hỏi ĐỘI QUẦN NHĂN RĂNG tuyệt đối trung thành với đảng chó sản chứ sao lại hỏi dân đen.!!!???
      Đó, NGƯ DÂN, tàu bị “tàu lạ” đâm chìm, bị đánh, bị đập, bị cướp, bị giết đăng đầy trên báo của đảng chó. (mịa kiếp tàu của TÀU KHỬA rành ra đó mà cũng không dám chỉ ra mà phải dùng “tàu lạ” hết biết cho cái lũ bầy đàn ngu lâu nầy ghê).
      ĐỘI QUÂN nhăn răng trung với đảng chó trốn đâu hết ở xó nào, không ra bảo vệ ngư dân.
      Ăn CÁM hơi nhiều nên nêu hỏi hơi LÚ LẪN phải không VẸM HỦI???
  34. Đất mẹ nói:
    Xin chào con cháu của lũ ăn bám đất Mẽo và ngày ngày ngửa cổ tru tréo sủa trong uất hận
    • Trần giả Tiên nói:
      @đất mẹ tào lao bí đao, và những con lợn ngublaau nhờ cám đảng.
      Hà, hà ăn bám Mỹ mà được lũ bầy xin nhận làm bà con (Vịt Kiều yêu nước, khúc “rọt” ngàn dậm).
      Mỗi năm, gởi về it nhất 10 tỷ Đô la, đó là tiền đếm được.
      Thêm nữa cháu của lũ bầy đàn chó sản, cũng cuốn gói qua Mẽo học, rội tìm cách lấy vợ, lấy chồng để được ở lại “ĂN BÁM” nghĩ cũng lạ.
      Con Phượng, con thằng tưởng thú Nguyên Tấn Phân cũng kiếm chồng Vịt Kiều mẽo để lấy, khi thằng con nầy là con cháu của lũ “Maco, đĩ điếm nười nao động” bây giơ thành VỊT KIỀU yêu nước con rể của Tuỏng Thú của nước VN xã hội cực ngu (VNXHCN).
      Nghĩ thế nào đây hả VẸM HỦI tào lao, nói lấy được giải thích dùm nhá.
      Nầy nhá, Trần giả Tiên là bố thằng Trân dân Tiên tức là bố thằng già dâm dục Heo Chó Mèo (hcm) đấy.
  35. trọng lú nói:
    Chỉ có thằng tướng xách quần đàn bà võ nguyên giáp chết mà chúng bây kích động chửi bới nhau zữ vậy !thôi thì nếu tôn sùng bác giáp thì xây cho nó cái động sát bên động hồ tịt để 2 thằng có bạn và các đồng chí óc heo, sọ khỉ tôn thờ
  36. thanhbinh nói:
    dù sao người cũng đã mất rồi có nói gì đi nữa thì cũng đâu được gì, nhưng xách quần người khác là sao? bạn bao nhiêu tuổi rồi, dù đúng dù sai bác giáp cũng đáng tuổi ông bà của bạn mà sao bạn lại biết bác giáp xách quần đàn bà, vậy cho hỏi bạn nằm ở chỗ nào trong quần đàn bà mà bạn biết hay vậy
  37. Kyo nói:
    Thật ra trên thế giới này cũng đã có nhiều chuyện như thế rồi,nhưng vì hình ảnh của đất nước mà phải che đậy thôi đúng không.Bao năm qua ông ấy cũng chỉ có tiếng là đại thần của nước Việt thôi.Thật ra đường lối của Bác Hồ đi cũng đã đúng nhưng người nói tiếp lại làm không đúng.Cái thực tế bây giờ là nước việt luôn đi sau the word đúng không.Thôi thì hãy để ông ấy yên nghĩ đi,nhưng cũng hay nhỉ ai phạm nhiều nhưng vẫn được coi trọng hahaha,đung là nước Việt.Bao giờ nước Việt mới hết cha truyền con nối thì khi đó nhân tài mới có nước dụng võ đó.
  38. Chukho nói:
    Nghe những lời “vàng ngọc” của một số đại diện “bên thắng cuộc” thuộc thế hệ HCM vĩ đại!? Tôi có cảm giác như được “sáng mắt, sáng lòng” ; và tôi có một niềm tin chắc chắn rằng : chế độ cs ở Việt nam sẽ không tồn tại lâu nữa vì có những “công dân xhcn” đáng kính(?), đang ngày đêm bôi tro trát trấu vào mặt “Đảng” của bác Hồ, bằng những lời “vàng ngọc”. Như vậy, làm sao CẢM HOÁ được những “thế lực thù địch” cùng bọn “phản động”, đang ngày càng gia tăng áp lực “chống phá” nền dân chủ gấp vạn lần tư bản giãy chết ở Việt nam. Không thể cùng chung một tiếng nói !!!
  39. thanhbinh nói:
    thật ra mình k nên nhìn 1 phía mà phê phán hay chê bay người khác mà phải có cái nhìn toàn diện hơn,bác hồ,bác giáp, bác duẩn đều là những người tài năng, bạn có công nhận là họ tài hơn chúng ta k? họ làm được đầu mà ta k làm được,nên đừng phê phán hay nói gì về họ hết. Có một điều là bản thân tôi công nhận là đúng, tôi là một người làm trong nhà nước lại chung ngành với bác giáp nên tôi biết được nhà nước là thế nào, đảng cộng sản là thế nào,vì đâu chỉ có mình tôi là nhân viên nhà nước mà gia đình tôi còn nhiều người làm trong nhiều ngành khác nhau nên tôi biết đâu là sự thật chình trị mà k chỉ riêng gì việc nam mà các nước khác cũng có. Một triều quân tử một triều thần, trong bộ máy nhà nước, DCS từ trung ương đến địa phương đều chia phe chia phái cả,phe nào thắng thì tồn tại lâu hơn còn phe nào thua thì về hưu non, luật là vậy mà.
  40. Thập tứ đại ngu. nói:
    Không nhờ ông Giáp và đảng csVN thì dân mình giờ có khi đến 200 triệu người rồi. Đất đâu mà ở ?
  41. Phương Lan nói:
    Bác Giáp là sản phẩm và là con cờ trong toan tính chính trị của đảng cộng sản VN. Khi họ thấy có lợi cho đảng thì tâng bốc, thánh hóa ông, lể cả cái chết của ông để tô bóng cho đảng. Còn khi tấc bốc quá chén, sợ tranh quyền lợi với nhóm chóp bu thì đảng ta hạ ông cũng “ngon lành”, “cầm quần” chị em dài luôn. Và dân ta rồng rắn, khóc thương vị tướng tài ba, anh Văn,…phần nhiều cũng vì thành tích tuyên truyền ngu dân của đảng nốt, biến con dân VN, nhất là miền bắc thành những thảo dân suốt đời ơn bác, ơn đảng
  42. Ho tien de ( cha gia me gai to, vu bu) nói:
    Thoi nguoi chet La het de cho Chu giap di Thanh than! Moi nguoi dung Cai nhau nua! Bac, Chu dong, duan va truong chinh vua hop chi bo. khach moi cuoc te co lenin, mao, kim thanh thanh va sittalin. chi bo da thong nhat giao cho Chu giap tiep tuc La truong ban sanh no co ke hoạch. Chu giap da vui ve nhan Loi rui! De Chuẩn bi nhan su cho vai Nam sau lam cnxh duoi nay! Tran trong! Ghi Chu: chi bo cung nhat tri khai tru trong lu ra khoi dang voi ly do” Dam bao het the ky 21 van chua co cnxh o Việt Nam! Ti le phieu 100 Phan Tram! Thay vao La Khanh va tuyet74 du luan vien!
  43. Tủi danh cha ông! nói:
    Cu Hồ chuẩn bị nhận tướng, võ khí Tàu mao vào Việt Nam hổng lẽ viết, tướng trần canh và các tướng lĩnh Mao đã chỉ huy các cuộc chiến Thu-Đông, ĐBP…? Giáp là cái vỏ bọc, nên cu Hồ mới đặt tên là “cái Vỏ còn Nguyên”, chính Giáp phải ngâm hột thị vì các đồng chấy, LĐT, ĐM, PVĐ biết rõ Giáp là ai. Đó cũng là một màn hài kịch trong lịch sử Việt kéo dài từ năm 1940 đến nay, đồng tác giả là cu Hồ và Mao sếnh sáng! Nghĩ thế mới kinh cho thằng tàu, đại thâm!
  44. Phạm Khánh Hoàn nói:
    Đọc những dòng ông Thuận văn nói về tướng Giáp như thế thì ông là người không biết, không hiểu, không rõ về về tướng Giáp cũng như lịch sử Việt Nam. Theo tôi, ông Thuận Văn nên tự mình tìm hiểu nhiều, nhiều và nhiều hơn nữa kiến thức về lịch sử, chính trị, kinh tế, nhất là văn hóa.
  45. Chúng ta hãy hướng vào tương lai mà cống hiến hơn hẳn các tiền nhân, đừng nên bình luận những gì ta không hiểu rõ.. nói:
    Sao các người không còn việc gì làm hay sao mà ngồi đấy mà tranh luận vậy? Giỏi hơn người sao không cống hiến xây dựng đất nước đi? Buồn quá, thời đại buôn dưa lê mọi lúc, mọi nơi.
  46. luly tiên nói:
    nói thật chứ vào đây toàn thấy những lời chê bai bác giáp , thể hỏi thật những người chê , chê bác giáp thì lên làm mẹ thay bác ý đi , việc gì phải ngồi phán như thánh cả lũ ý , ừ giỏi tầm cờ đáng để tôn trọng mà phải ngồi tự sướng phán à , có người nào là luôn đúng , đến thánh còn có lúc sai chứ đừng nói đến người . dựa vào cái bài này thôi mà phán chê bác . thế các người sống chắc đẹp lắm nhỉ , chắc ở đây toàn là các nhân vật chính trị tầm cỡ đang phán về việc làm của bác giáp đấy
  47. vô danh nói:
    kẻ thù của VN ko hạ gục được tinh thần chiến đấu của người Việt yêu nước thời chiến nhưng thời bình thì có thể xem như họ cũng thành công trong việc đẩy mâu thuẫn giữa người Việt theo chủ nghĩa yêu nước truyền thống với bọn bán nước, dù cùng 1 nguồn,bài học Hoàng Sa năm 74 cũng còn chưa ráo mực. nói tóm lại các chú Ngụy này làm gì còn gốc mà nhớ, làm gì có nguồn mà tưởng nhớ, đảm bảo khi có chiến tranh dù kẻ thù là Tàu hay Mỹ thì các chú này cũng sẽ là người tiên phong trong việc gọi giặc là cha, cõng rắn cắn gà nhà, rước ma rầy mồ ông Tổ liến, còn tôi đó, còn bà đầm đó, chỉ trừ khi tôi chết mà VN khôn ngoan tránh dc những âm mưu chiến tranh của bọn dã thú khát mồi ngoài kia thôi.nực cười khi Diệm, Thiệu chết dân ko nhỏ 1 giọt nước mắt còn ăn mừng hỉ hả, chắc ghen ăn tức ở đây mà, cũng là sự ảnh hưởng của văn hòa TQ đấy