Việt Nam và đại nạn Trung Hoa - Trần Gia Phụng.
Đại nạn Trung Hoa thời cổ sử

Lược đồ Âu Lạc thế kỷ I-III (Nhà
Hán chia Âu Lạc thành ba quận là Giao Chỉ,Cửu Chân và Nhật Nam
Việt Nam nằm về phía nam Trung Hoa, một nước lớn so với Việt
Nam. Vị trí địa lý nầy là một đại nạn thường trực cho Việt Nam, vì các nhà lãnh
đạo Trung Hoa qua mọi thời đại, luôn luôn ỷ thế nước lớn, kiếm cách xâm lăng
các nước nhỏ láng giềng, trong đó có Việt Nam. Bài nầy trình bày đại nạn Trung
Hoa thời cổ sử.
<!->
1. Trung Hoa xâm chiếm cổ Việt
Ở phương bắc, lúc mới lập quốc, người Trung Hoa quần tụ sinh
sống chung quanh lưu vực Hoàng Hà (Huang He), phía bắc Dương Tử Giang (Yang Zi
Jiang), khá xa cổ Việt. Các triều đại Trung Hoa đầu tiên theo chế độ phong kiến,
tức phong hầu (phong chức) và kiến địa (cắt đất) để cai trị. Hoàng đế Trung Hoa
nắm giữ chính quyền trung ương. Các vương hầu đứng đầu các tiểu quốc chung
quanh gọi là chư hầu. Vào thế kỷ thứ 3 trước Công nguyên (TCN), nhà Châu (Chou)
suy yếu. Trong các chư hầu, lúc đó nước Tần mạnh nhất.
Năm 221 trước TCN, vua nước Tần là Tần Chính tiêu diệt các
chư hầu, thống nhất Trung Hoa, lên ngôi hoàng đế tức Tần Thủy Hoàng (Ch’in Shih
Huang, trị vì 221-210 TCN), lập ra nhà Tần (Ch’in). Tần Thủy Hoàng bỏ chế độ
phong kiến, xóa các nước nhỏ, chia Trung Hoa thành 36 quận, đặt quan cai trị,
thuộc quyền hoàng đế.
Ổn định xong trung nguyên Trung Hoa, Tần Thủy Hoàng sai Đồ
Thư (Tu Shu) và Sử Lộc (Shi Lu) cầm quân vượt qua sông Dương Tử năm 214 TCN
(đinh hợi), mở mang bờ cõi xuống phương nam, chiếm vùng đất mà người Trung Hoa
gọi là vùng Bách Việt, lập thành ba quận là Quế Lâm (Kueilin), Nam Hải
(Nanhai), và Tượng Quận (Hsiang).
Quế Lâm nay là vùng bắc và đông Quảng Tây. Nam Hải là vùng
Quảng Đông. Tượng Quận là đất cổ Việt, tức vùng Bắc Việt ngày nay. Trong ba quận
nầy, Tượng Quận ở xa xôi nhất đối với Trung Hoa. Phía bắc Tượng Quận, núi non
hiểm trở bao bọc, ngăn cách với Nam Hải, Quế Lâm, và trung nguyên Trung Hoa.
Đồ Thư bị người địa phương kháng cự và giết chết. Nhà Tần cử
Nhâm Ngao (hay Nhâm Hiêu) làm hiệu uý quận Nam Hải và Triệu Đà (Chao T’o) làm
huyện lệnh Long Xuyên (Lung-Chuan), thủ phủ của quận Nam Hải.
Năm 210 TCN (tân mão), Triệu Đà đem quân sang đánh Tượng Quận
hay cổ Việt. Theo truyền thuyết, vua cổ Việt là An Dương Vương, nhờ có nỏ thần
nên đã đẩy lui quân Triệu Đà. Triệu Đà liền giảng hòa và cho con trai là Trọng
Thủy sang kết hôn với con gái của An Dương Vương là Mỵ Châu. Trọng Thủy lén bẻ
gãy nỏ thần, thay bằng một nỏ giả, rồi về nước. Năm 208 TCN (quý tỵ), Triệu Đà
tấn công An Dương Vương lần nữa, và chiếm được khu vực cổ Việt.(1)
Lúc đó, Nhâm Ngao bị bệnh qua đời. Trước khi từ trần, Nhâm
Ngao khuyên Triệu Đà nên dựa vào địa thế xa xôi hiểm trở của quận Nam Hải,
thành lập một nước độc lập. Năm 207 TCN (giáp ngọ), Triệu Đà chiếm Nam Hải và tự
xưng vương, tức Triệu Võ Vương, đặt quốc hiệu là Nam Việt, đóng đô ở Phiên
Ngung (có tài liệu gọi là Phan Ngu hay Phan Ngung). Năm 198 TCN (quý mão), Triệu
Võ Vương cử người sang cai trị cổ Việt.(Cương mục, bd. tập 1, sđd. tr. 89.)
Bên Trung Hoa, sau khi nhà Tần bị lật đổ, Hạng Võ (Xiang Yu)
cùng Lưu Bang (Liu Bang) tranh hùng. Lưu Bang thành công, lên ngôi hoàng đế, tức
Hán Cao Tổ (Han Kao Tsu, trị vì 202-195 TCN), lập ra nhà Hán (202 TCN – 220).
Lúc đầu, Hán Cao Tổ vẫn để họ Triệu làm vương đất Nam Việt. Gần 100 năm sau,
Hán Võ Đế (Han Wu Ti, trị vì 141-87 TCN) sai Lộ Bác Đức (Lu Bo De) đem quân
đánh nhà Triệu năm canh ngọ (111 TCN), giết vua Triệu Dương Vương và thái phó Lữ
Gia, chiếm nước Nam Việt.
Cần chú ý là Triệu Đà vốn là tướng của nhà Tần, vâng lệnh
nhà Tần làm huyện lệnh Long Xuyên, thủ phủ của quận Nam Hải, nhân cơ hội xáo trộn
ở Trung Hoa, đứng lên chiếm quận Nam Hải, lập ra nước Nam Việt. Triệu Đà không
phải là người địa phương Bách Việt. Triệu Đà xâm lăng cổ Việt và sáp nhập cổ Việt
vào nước mới của ông là Nam Việt.
Theo sử gia Ngô Thời Sỹ (thế kỷ 18), tác giả bộ Việt sử tiêu
án, vì Triệu Đà sáp nhập cổ Việt vào nước Nam Việt, nên khi Nam Việt bị Lộ Bác
Đức sáp nhập vào nước Trung Hoa năm 111 TCN, vùng cổ Việt cũng bị sáp nhập luôn
vào Trung Hoa, chứ trước kia quân đội của triều đình Trung Hoa không xuống tận
miền biên viễn xa xôi nầy. Do đó, theo Ngô Thời Sỹ, Triệu Đà chẳng những không
có công gì với cổ Việt mà là người đem họa lại cho cổ Việt nữa.(2) Từ đó, cổ Việt
bị Trung Hoa đô hộ cho đến năm 938, khi Ngô Quyền chiến thắng trận Bạch Đằng
Giang, đánh đuổi quân Nam Hán ra khỏi nước.
2.- Chủ trương thuộc địa thựa dân
Khi gởi quân vượt sông Dương Tử, đánh chiếm Bách Việt, triều
đình Trung Hoa thực hiện ngay chính sách thuộc địa thực dân (thực = trồng, tức
trồng người). Triều đình Trung Hoa gởi người Trung Hoa, thuộc chủng Mongoloiid
(Mông-cổ) đến các vùng đất mới chiếm càng ngày càng đông. Những đợt di dân đầu
tiên có thể gồm hai hạng người: thứ nhất là những binh sĩ đi chiếm đất và thứ
hai là những người có trọng tội, bị lưu đày đến miền biên viễn. Khi làm lệnh
Long Xuyên, Triệu Đà gởi sứ về triều đình nhà Tần, xin triều đình gởi ba vạn
con gái hoặc đàn bà góa sang để làm vợ binh sĩ.(3) Như thế, chứng tỏ số người gốc
Hoa được gởi đến vùng Nam Hải lên khá đông.
Từ khi Triệu Võ Vương (Triệu Đà) cử người sang cai trị cổ Việt
(198 TCN), người Trung Hoa thuộc chủng Mongoloiid di cư đến tận cổ Việt càng
ngày càng đông, đến nỗi có sử thuyết cho rằng những người Hoa di cư nầy chính
là tổ tiên người Việt. Trong thực tế những di chỉ khảo cổ cho thấy những người
đầu tiên sống trên đất cổ Việt nói chung thuộc chủng người được sắp vào nhóm
Indonesian hay Mã Lai Đa Đảo (Malayo-Polynesian). Những người Hoa di cư từ thời
Triệu Đà đến Cổ Việt sinh sống, đã hợp chủng với người bản địa cổ Việt để trở
thành tổ tiên người Việt ngày nay.
Theo sách The Living Races of Men (New York, 1966), các tiến
sĩ Carleton S. Coon và Edward E. Hunt Jr. dựa trên những khảo cứu về huyết học,
đã sắp người Đông Nam Á, trong đó có người Việt Nam, và người Indonesian nằm
chung trong một hệ thống huyết tộc với nhau.(4) Bên cạnh đó, trong những nghiên
cứu về nguồn gốc người Việt Nam, bộ bách khoa Encyclopedia Britannica (1999) đã
kết luận “… rằng giữa người Việt với người Thái và các tộc hệ Indonesian có
liên hệ mạnh mẽ [chặt chẽ] về xã hội và văn hóa.”(5) Các kết quả nầy cho thấy
trong cuộc hợp chủng Việt Hoa thời cổ Việt, yếu tố bản địa có tính cách chủ yếu
quan trọng cả về chủng tộc, lẫn văn hóa và xã hội.
Yếu tố bản địa còn thấy rõ trong hai sự kiện: 1) Thứ nhất, dầu
bị đô hộ hơn một ngàn năm trong thời cổ sử, người Việt vẫn duy trì tiếng Việt,
vẫn nói tiếng Việt cho đến ngày nay, trong khi chữ viết có thể thay đổi. 2) Thứ
hai, đế quốc Trung Hoa xâm chiếm miền Nam sông Dương Tử, một vùng đất rộng mệnh
mông với nhiều sắc dân khác nhau, duy nhất chỉ có người cổ Việt nổi lên giành độc
lập, trong khi các sắc dân khác đành chịu sự đô hộ của Trung Hoa. Điều nầy cho
thấy sắc dân bản địa là một thành tố quan trọng trong sự sống còn của người Việt.
Điều đặc biệt là những người Mongoloiid di cư đến sinh sống
trên đất cổ Việt, từ đời nầy qua đời khác, đã gắn liền với những quyền lợi
chính trị, kinh tế người bản địa cổ Việt. Từ đó những người Mongoloiid di cư đến
cổ Việt được Việt hóa dần dần, và trở thành một bộ phận của dân Việt, trái ngược
với chủ trương đồng hóa người Việt của triều đình Trung Hoa. (Thay vì đồng hóa
người Việt theo Trung Hoa, thì người Trung Hoa di cư lại biến thành người Việt.)
Có khi chính những người gốc Hoa di cư cũng nổi lên chống lại chế độ đô hộ
Trung Hoa.
Tượng trưng cho khuynh hướng nầy là cuộc nổi dậy của Lương
Long năm 178 (mậu ngọ), rồi của các binh sĩ triều đình Trung Hoa tại Giao Chỉ
năm 184 (giáp tý), và nổi bật hơn cả là Lý Bôn năm 541 (tân dậu). Sách Đại Việt
sử ký toàn thư viết về Lý Bôn như sau: “Tổ tiên là người Bắc [Trung Quốc], cuối
thời Tây Hán [202 TCN-25 SCN] khổ về việc đánh dẹp, mới tránh sang ở đất phương
Nam, được 7 đời thì thành người Nam…”(6) Câu nầy không khẳng định là được bảy đời
mới trở thành người Nam, nhưng ý cho thấy sống lâu năm và nhiều đời ở cổ Việt
“thì thành người Nam”.
Như thế, từ thời Tần Thủy Hoàng, Trung Hoa bắt đầu xâm chiếm
miền nam sông Dương Tử, tiến xuống cổ Việt. Nhà cầm quyền Trung Hoa di dân để đồng
hóa vùng Bách Việt, nhưng khi đến Tượng Quận, tức cổ Việt, mưu đồ nầy bất
thành, vì gặp sự chống đối mạnh mẽ của người cổ Việt, trong đó có cả những di
dân từ phương bắc đến. Ngưòi cổ Việt luôn luôn kiếm cách nổi dậy chống lại nhà
cầm quyền thực dân Trung Hoa, để giành lấy chủ quyền và nền độc lập của mình.
3.- Huyền thoại khai hóa
Đất cổ Việt bị Trung Hoa đô hộ từ năm 208 TCN đến năm 938,
là năm Ngô Quyền đánh đưổi quân Nam Hán ra khỏi bờ cõi cổ Việt.(7) Nhà cầm quyền
Trung Hoa đưa người sang cổ Việt, vừa để biến cổ Việt thành một thuộc địa thực
dân của Trung Hoa, làm phiên thuộc nhằm bảo đảm an ninh phía nam của Trung Hoa,
vừa để tổ chức khai thác và bóc lột thuộc địa.
Công cuộc khai thác của những nhà đô hộ Trung Hoa chỉ nhằm phục
vụ quyền lợi Trung Hoa, nhưng lại luôn luôn tự đề cao là họ đã khai hóa dân Việt
mà họ cho là “Nam man”.(8) Theo sách Hậu Hán thư (Hou Han shu, sách về đời Hậu
Hán, viết vào thế kỷ thứ 5): “Tục Cửu Chân làm nghề săn bắn chứ không biết dùng
bò để cày. Dân thường phải mua lúa Giao Chỉ mỗi lần bị thiếu thốn. [Nhâm] Diên
bèn truyền đúc các thứ điền khí dạy cho họ khẩn ruộng, ruộng đất trù mật, mỗi
năm một rộng thêm; trăm họ được đầy đủ. Dân Lạc Việt lại không có phép cưới hỏi,
mọi người ưa dâm dật, không quen thói sống chung với nhau, nên không biết tình
cha con, không biết đạo vợ chồng. Vì vậy Diên gởi thư đi các huyện thuộc quyền
ông, truyền cho mọi người đàn ông từ 20 đến 50 tuổi, đàn bà từ 15 đến 40 tuổi,
tất cả tùy theo tuổi tác mà cưới hỏi nhau… Trước kia trong thời Bình Đế có Tích
Quang, người Hán Trung làm thái thú Giao Chỉ, lấy lễ nghĩa dạy cho dân Man di
ăn ở, tiếng giáo hóa cũng lừng lẫy như ông Diên…Đất Lĩnh Nam giữ phong tục
Trung Hoa bắt đầu từ hai vị thái thú đó…”(9)
Đoạn văn nầy kể công hai nhân vật tiêu biểu cho các thái thú
Trung Hoa, là Tích Quan (Xi Guang/ Hsi Kuang) và Nhâm Diên (Ren Yan / Jen Yen).
Tích Quang làm thái thú Giao Chỉ (châu thổ sông Hồng), đời vua Hán Bình Đế (1-5
SCN). Nhâm Diên làm thái thú Cửu Chân (châu thổ sông Mã) từ năm 25 đến năm 29
(SCN) thì được gọi về Trung Hoa.
Hai nhân vật nầy, theo Hậu Hán thư, đã có công:. 1) Truyền dạy
việc dùng điền khí để cày ruộng. 2) Giáo hóa dân bản địa. Hai “sự nghiệp” nầy
được các bộ sử Trung Hoa ca tụng và được một số bộ sử Việt Nam chép theo. Đây
là hai vấn đề tiêu biểu cần được xem xét lại:
a) Thứ nhất, “Diên bèn
truyền đúc các thứ điền khí dạy cho họ khẩn ruộng”. Dựa vào câu nầy, các sách
xưa cho rằng chính Nhâm Diên đã dạy cho dân Việt biết cách dùng lưỡi cày bằng
kim khí (điền khí) để cày ruộng. Cần chú ý là người Trung Hoa xưa ở vùng Hoàng
Hà, trồng lúa mì và lúa mạch trên ruộng khô, không biết lúa gạo (lúa nước), thì
làm sao giỏi kỹ thuật trồng lúa gạo ở ruộng nước mà dạy người Việt?
Trong khi đó, một tài liệu cổ của Trung Hoa xác định rõ ràng
lúa trồng tại cổ Việt là loại lúa nước, theo thủy triều lên xuống mà cày cấy.
Sách Giao Châu ngoại vực ký [viết khoảng giữa đời Tấn (265-420) Trung Hoa] viết:
“…Hồi xưa, chưa có quận huyện, thì Lạc điền tùy theo thủy triều lên xuống mà
cày cấy. Người cày ruộng ấy gọi là Lạc dân, người cai quản dân gọi là Lạc
vương, người phó là Lạc tướng, đều có ấn bằng đồng và dải sắc xanh làm huy hiệu…”(10)
“Theo thủy triều lên xuống mà cày cấy” chính là lúa trồng trong ruộng nước, hay
lúa gạo.
Càng ngày càng có nhiều khảo cứu của các học giả Hoa Kỳ,
Nga, Trung Hoa và cả Việt Nam, cho thấy rằng Đông Nam Á là trung tâm đầu tiên
trên thế giới của nền văn minh lúa nước, rồi từ đó lan truyền đi khắp nơi trên
thế giới. Cũng theo các tác giả trên, tâm điểm của trung tâm văn minh lúa nước ở
Đông nam Á chính là khu vực Hòa Bình ở Bắc Việt.(11) Hòa Bình nằm trong khu vực
uốn khúc của sông Đà để đổ lên sông Hồng, gần huyện Mê Linh (tức Phú Thọ, Vĩnh
Phúc), quận Giao Chỉ thời cổ Việt, nơi phát tích của Hai Bà Trưng.
Tiến sĩ Wilhelm G. Solheim II, giáo sư nhân chủng học thuộc
Đại học Hawaii, chuyên viên về tiền sử Đông Nam Á, cho biết những di chỉ ông
tìm kiếm được năm 1963 mách bảo rằng sắc dân Lạc Việt ở Đông Nam Á đã biết trồng
lúa và biết cách đúc đồng sớm hơn các miền Cận đông, Ấn Độ và Trung Hoa.
(National Geographic, Vol. 139, No. 3, March 1971.)
Theo một tài liệu khác, tại Mê Linh (Vĩnh Phúc, Phú Thọ ngày
nay) quận Giao Chỉ (châu thổ Hồng Hà), người ta tìm thấy những bộ xương trâu đã
có mặt tại đây khoảng 2,000 năm trước Công nguyên, và hai lưỡi cày bằng đồng
theo mô thức Đông Sơn (thế kỷ thứ 5 TCN đến thế kỷ 1 SCN) dùng cho trâu
cày.(12)
Như thế, rõ ràng Nhâm Diên không phải là người khai tâm dân
Việt dùng điền khí để cày cấy như Hậu Hán thư đã viết và các bộ sử khác chép
theo. Dân Lạc Việt đã biết làm ruộng, trồng lúa nước (lúa gạo) và đã biết sử dụng
điền khí trước khi người Trung Hoa đến xâm lăng, chứ không phải người Trung Hoa
dạy dân Lạc Việt dùng điền khí để cày cấy. Lúc đó, dân Lạc Việt dùng lưỡi cày bằng
đồng vì đồ đồng là nghề luyện kim chính của dân Lạc Việt (vốn nổi tiếng về trống
đồng), và nhất là đồ sắt bị hạn chế, do việc bà Lữ hậu nhà Hán đã ra lệnh cấm
xuất cảng sắt xuống phía nam Trung Hoa từ năm 183 TCN.(Cương mục, tr. 92.)
Vậy phải chăng Nhâm Diên, thái thú Cửu Chân (vùng châu thổ
sông Mã), nơi có trung tâm trống đồng Đông Sơn (Thanh Hóa), chứng kiến cảnh dân
chúng địa phương đã cày cấy bằng lưỡi cày bằng đồng theo mô thức Đông Sơn, rồi
báo cáo như trên để lập công với triều đình Trung Hoa?
b) Điều thứ hai, Hậu Hán
thư còn cho rằng người Việt “không có phép cưới hỏi… không quen thói sống chung
với nhau nên không biết tình cha con, không biết đạo vợ chồng”, nên Nhâm Diên dạy
dân Việt cưới hỏi theo lễ giáo. Tập tục cưới hỏi, cũng như các lễ nghi, tập
quán trong đời sống mỗi sắc dân mỗi khác. Người cổ Việt có phong tục của người
cổ Việt. Dân Trung Hoa có tập quán của dân Trung Hoa. Dưới thời Mã Viện cai trị
cổ Việt, Hậu Hán thư (quyển 54) chép rằng: “Luật dân Việt và luật nhà Hán khác
nhau đến hơn mười điều.”(13)
Những tập tục cưới hỏi của các bộ tộc miền núi ở Việt Nam
ngày nay, có thể xem là vết tích tập tục của người cổ Việt còn được lưu truyền.
Dầu theo mẫu hệ, những tập tục cưới hỏi nầy khác với tập tục của những người ở
miền đồng bằng (người Kinh), nhưng không có gì là đồi phong bại tục, đáng để
lên án hay đáng để thay thế. Vì vậy, khi đô hộ cổ Việt, các nhà cai trị Trung
Hoa bắt người cổ Việt bỏ những tập tục cưới hỏi của người cổ Việt, và theo những
tập tục cưới hỏi Trung Quốc, là một sự áp đặt văn hóa thô bạo, chứ không phải
là giáo hóa cho người cổ Việt.
Duy có một điều chắc chắn là cưới hỏi theo lễ giáo Trung
Hoa, tức cưới hỏi theo phụ hệ, để “biết tình cha con, đạo vợ chồng”, nghĩa là lập
thành từng hộ gia đình nhỏ. Điều nầy đối với những nhà đô hộ Trung Hoa có hai
điều lợi cho công việc cai trị. Thứ nhất, qua các hộ gia đình, nhà cầm quyền đô
hộ nắm vững tình hình dân số, tình hình an ninh địa phương. Thứ hai, nhà cầm
quyền đô hộ sẽ dựa vào số hộ dân để thu thuế theo cách mà Vệ Ưởng (Wei Yang)
hay Thương Ưởng (Shang Yang, 390-338 TCN), đã thiết lập tại Trung Hoa từ thế kỷ
thứ 4 trước Công nguyên.(14) An ninh và thu thuế là hai mục đích hàng đầu của
chế độ đô hộ bóc lột.
Ngoài Nhâm Diên, thái thú Tích Quang “lấy lễ nghĩa dạy cho
dân Man di ăn ở, tiếng giáo hóa cũng lừng lẫy…”. Lễ nghĩa mà Tích Quang phổ biến
cho dân chúng cổ Việt chắc chắn không ngoài lễ nghĩa Nho giáo, với ba giềng mối
chính là tam cương (vua tôi, chồng vợ, cha con) và năm đạo chính là ngũ thường
(nhân, nghĩa, lễ, trí, tín). Ai cũng biết Nho giáo là một triết thuyết chính trị
hậu thuẫn cho chế độ quân chủ, trong đó đứng đầu là đạo “trung quân”. Trung
quân có nghĩa là trung thành với vua. Lúc đó cổ Việt không có vua; chỉ có vua
Trung Hoa. Trung thành với vua Trung Hoa là mặc nhiên chấp nhận nền đô hộ của
Trung Hoa. Như thế, lễ giáo của Tích Quang cũng chỉ để ổn định xã hội và phục vụ
cho công cuộc thống trị của thực dân Trung Hoa.
Công việc “giáo hóa” của hai thái thú Tích Quang và Nhâm
Diên, nhất là việc áp dụng tục lệ cưới hỏi theo lễ nghi Trung Hoa, bị người Việt
chống đối. Một tờ trình của Tiết Tống (Hsueh Tsung) vào năm 231, 5 năm sau khi
Sĩ Nhiếp chết, gởi cho triều đình Đông Ngô thời Tam quốc (213 – 280), cho rằng
cho đến khi Tiết Tống đến Giao Chỉ dưới thời Sĩ Nhiếp (Shi She) làm thái thú (từ
187 đến 226), tức là sau mấy trăm năm đô hộ, ảnh hưởng văn hóa Trung Hoa không
đúng theo như các báo cáo trước đó; người Giao Chỉ và Cửu Chân vẫn còn giữ tục
lệ gia đình của họ.(15)
Điều nầy không lạ, vì đến thế kỷ 15, Quốc triều hình luật thời
nhà Hậu Lê đã thừa nhận trong điều 40 rằng: “Người “man liêu” là người sắc tộc
thiểu số và tuy có văn hóa khác với dân Việt, vẫn thuộc thành phần quốc dân Đại
Việt…”(16) Hơn nữa, cho đến ngày nay, tức 20 thế kỷ sau, vùng rừng núi Việt Nam
vẫn còn một số bộ tộc theo mẫu hệ, tập quán riêng của họ.
Như thế, chuyện Nhâm Diên dạy cho dân Việt dùng điền khí để
cày cấy, hay chuyện Nhâm Diên và Tích Quang giáo hóa dân Việt, đều chỉ là những
huyền thoại làm đẹp cho chế độ đô hộ. Trong khi đó người Trung Hoa học cách cày
cấy lúa nước của người Việt và du nhập lúa nước vào Trung Quốc, làm phong phú
sinh hoạt kinh tế Trung Hoa.
Trong sách Ancient China (1967), tác giả Edward H. Schafer
viết rằng: “Thuật trồng lúa gạo và thuần hóa gia súc chắc chắn [Trung Hoa] đã
tiếp thu từ các sắc dân tầm thường ở miền nam xa xôi hẻo lánh [nam Man].”
(Nguyên văn: “The art of cultivating rice and domesticating cattle were
doubtless adopted from the despised races of the remote south.”)(17a)
Cũng nhà nghiên cứu nầy cho rằng Đức Khổng Tử (551-478 TCN),
người tỉnh Sơn Đông (Shandong) vùng hạ lưu Hoàng Hà và ở phía bắc sông Dương Tử,
“sống chủ yếu bằng loại bánh làm bằng kê”. (nguyên văn: “…Confucius have
subsisted chiefly on millet cakes…”), và “Khổng Tử chưa bao giờ thưởng thức
trà, và chắc chắn rằng Vương Xung, sáu thế kỷ sau, cũng thế.” (nguyên văn:
“…Confucius never tasted tea, and it is doubtful that Wang Ch’ung, six
centuries later, did either….”(17b) Trà là loại giải khát cũng phát xuất từ miền
nam.
Chủ trương bóc lột của triều đình Trung Hoa khi nặng khi nhẹ,
tùy hoàn cảnh và tùy tư cách của các thái thú Trung Hoa, có người tốt kẻ xấu,
nhưng thực chất trước sau cũng đều chỉ nhắm mục đích vơ vét cho Trung Hoa.
Chính sách bóc lột nầy lên cao điểm khi vua Hán Quang Võ (Han Guang Wu) cử Tô Định
(Su Ding) sang làm thái thú Giao Chỉ năm 34 (giáp ngọ). Tô Định rất tham tàn và
hà khắc, áp dụng chủ trương khai thác và bóc lột một cách triệt để, đã đưa đến
cuộc khởi nghĩa giành độc lập đầu tiên năm 40 (canh tý) của dân cổ Việt do Hai
Bà Trưng lãnh đạo.
Cuộc khởi nghĩa của Hai Bà Trưng bị thất bại năm 43 (quý
mão). Sau đó, trong suốt mười thế kỷ, người Việt nhiều lần nổi lên chống quân
xâm lược Trung Hoa: Triệu Thị Trinh (248), Lý Nam Đế (541), Lý Phật Tử (603),
Lý Tự Tiên (602), Mai Thúc Loan (727), Phùng Hưng (767), Dương Thanh (819),
Vương Thắng Triều (828), Khúc Thừa Dụ (905) Dương Diên Nghệ (931). Cuối cùng,
Ngô Quyền đánh đuổi quân Nam Hán năm 938 (mậu tuất), thực hiện được giấc mộng độc
lập của dân tộc Việt.
Kết luận
Tóm lại, đối với người Việt, đại nạn Trung Hoa bắt đầu từ thời
cổ sử. Ngay khi mới thống nhất Trung Hoa, triều đình nhà Tần đã chủ trương bành
trướng và đưa quân vượt sông Dương Tử, chiếm Bách Việt, tiến xuống xâm lăng cổ
Việt. Trong suốt hơn 1,000 năm đô hộ cổ Việt, từ năm 208 trước Công nguyên đến
năm 938 sau Công nguyên, các thái thú Trung Hoa không ngừng vơ vét tài nguyên cổ
Việt để cung ứng cho triều đình Trung Hoa.
Tuy người Việt đã đánh đuổi được quân Trung Hoa ra khỏi nước
để giành lấy độc lập tự chủ, nhưng sau hơn một ngàn năm đô hộ nước Việt, người
Trung Hoa vẫn mang một số định kiến lạ lùng đối với người Việt.
Thứ nhất, cho đến thế kỷ 20, mà một nhà cách mạng dân chủ
như bác sĩ Tôn Văn (1866-1925), đã nói với Khuyển Dưỡng Nghị (chính khách Nhật
Bản): “Người Việt Nam vốn nô lệ căn tính. Ngày xưa họ bị chúng tôi đô hộ, ngày
nay họ bị Pháp đô hộ. Dân tộc ấy không có tương lai.”(18) Thật là một câu nói
ngạo mạn!
Thứ hai, các nhà cầm quyền Trung Hoa tự cho rằng nước Việt
là một phiên thuộc của Trung Hoa, một phần đất của Trung Hoa. Khi Pháp chiếm 6
tỉnh Nam Kỳ Việt Nam, buộc triều đình nhà Nguyễn ký hòa ước năm 1874, Pháp báo
hòa ước nầy cho triều đình nhà Thanh ngày 24-5-1875. Triều đình nhà Thanh trả lời
rằng: “Chí Giao Chỉ tức Việt Nam bổn hệ Trung Hoa thuộc quốc.” (tạm dịch nghĩa:
“Từ Giao Chỉ đến Việt Nam vốn là thuộc quốc của Trung Hoa.”)(19) Vì vậy nhà
Thanh đòi hỏi Pháp phải thương thuyết với Trung Hoa về vấn đề Việt Nam.
Năm 1939, trong một tài liệu của đảng Cộng Sản Trung Hoa, tựa
đề là “Cách mạng Trung Quốc và đảng Cộng Sản Trung Quốc”, lãnh tụ đảng CSTH là
Mao Trạch Đông đã xác quyết: “Các nước đế quốc, sau khi đánh bại Trung Quốc, đã
chiếm các nước phụ thuộc của Trung Quốc: Nhật chiếm Triều Tiên, Đài Loan, Lưu Cầu,
quần đảo Bành Hồ, và Lữ Thuận, Anh chiếm Miến Điện, Bu-tan, Hương Cảng, Pháp
chiếm An-Nam.”(20)
Do những định kiến ưu quyền trịch thượng đối với Việt Nam,
các nhà cầm quyền Trung Hoa luôn luôn có dã tâm xâm lăng Việt Nam, mà không để
cho người Việt yên sống hòa bình.
Chú thích:
1. Quốc sử quán triều Nguyễn, Khâm định Việt sử thông giám
cương mục, (viết tắt: Cương mục), (Chữ Nho), Hà Nội: bản dịch của Nxb. Giáo Dục,
1998, tập 1, tt. 80-89.
2. Ngô Thời Sỹ, Việt sử tiêu án, bản dịch của Hội Việt Nam
Nghiên Cứu Liên Lạc Văn Hóa Á Châu, Sài Gòn, San Jose: Văn Sử tái bản, 1991,
tr. 34.
3. Nguyễn Phương, Việt Nam thời khai sinh, Huế: Phòng Nghiên
cứu Sử, Viện Đại Học, 1965, tr. 235.
4. Carleton S. Coon & Edward E. Hunt J., The Living Races
of Man, New York: Nxb. Alfred A. Knopf, 1966, đồ bản 12, tr. 286.
5. Encyclopedia Britannica, 1999, (CD), “Vietnam History…”
6. Ngô Sĩ Liên, Đại Việt sử ký toàn thư [chữ Nho], Hà Nội: bản
dịch Nxb. Khoa học Xã hội, 1998, tr. 178. Nếu trung bình một đời (một thế hệ)
là 23 đến 25 năm, thì 7 đời là từ 161 đến 175 năm. Nhà Hán (Han, 202 TCN – 220)
ở Trung Hoa được chia thành 2 giai đoạn: Tiền Hán hay Tây Hán (Former Han, 202
TCN – 25) và Hậu Hán hay Đông Hán (Later Han, 25-220). Giữa Tiền Hán và Hậu
Hán, từ năm 9 đến năm 23 là thời gian do Vương Mãng (Wang Mang) đảo chánh và cầm
quyền.
7. Bên Trung Hoa, nhà Đường (Tang) chấm dứt năm 907 khi Chu
Toàn Trung (Chu Ch’uan-chung) đảo chánh, lật đổ Đường Ai Đế (trị vì 904-907), tự
mình lên làm vua, tức Lương Thái Tổ (trị vì 907-914), lập ra nhà Hậu Lương
(907-923). Từ đó Trung Hoa rơi vào tình trạng hết sức xáo trộn gọi là đời Ngũ đại
Thập quốc. Ở miền bắc Trung Hoa có năm triều đại kế tiếp nhau trong thời gian
ngắn là Hậu Lương (907- 923), Hậu Đường (923-935), Hậu Tấn (936-947), Hậu Hán
(948-950), Hậu Châu (951-959). Ở miền nam Trung Hoa, trước sau mười nước được
thành lập, nên gọi là Thập quốc: so với ngày nay nước Ngô ở An Huy, Tiền Thục ở
Tứ Xuyên, Ngô Việt ở Chiết Giang, Sở ở Hồ Nam, Mân Việt ở Phúc Kiến, Nam Hán ở
Quảng Đông, Nam Bình ở Hồ Bắc, Hậu Thục ở Tứ Xuyên, Nam Đường ở Giang Tô và Bắc
Hán ở Sơn Tây. Nước Nam Hán do Lưu Cung thành lập năm 917 ở Quảng Đông, là nước
chiếm đóng Giao Châu. Ngô Quyền đánh đuổi quân Nam Hán năm 938, giành độc lập
vĩnh viễn.
8. Người Trung Hoa luôn luôn tự hào và gọi các sắc dân chung
quanh là đông Di, tây Địch, bắc Nhung, nam Man.
9. Nguyễn Phương trích dịch, sđd. tt. 186-187.
10. Lê Tắc, An Nam chí lược [chữ Nho],Huế: Uỷ ban Phiên dịch
Sử liệu Việt Nam,Viện Đại học Huế, phiên âm và dịch nghĩa, 1961, tr. 39.
11. Trần Ngọc Thêm, Tìm về bản sắc văn hóa Việt Nam, Nxb.
TpHCM, 1997, tt. 75-86.
12. Keith Weller Taylor, The Birth of Vietnam [Việt Nam khai
sinh], University of California Press, 1983, tr. 35.
13. Nguyễn Phương, sđd. trích dịch, tr. 137.
14. Bên Trung Hoa, thời Chiến quốc (479-221 TCN), tại nước Tần,
dưới đời Tần Hiếu Công (cầm quyền 361-338 TCN), tể tướng Thương Ưởng (390-338
TCN), bày ra cách tổ chức hộ khẩu để thu thuế. Đến đời Đường, từ thế kỷ thứ 7 mới
bỏ thuế theo sổ hộ khẩu, đặt ra thuế “dung” đánh vào từng cá nhân (tức thuế
đinh).
15. Keith Weller Taylor, sđd. tr. 75. Về việc nầy, tác giả
Taylor căn cứ trên sách Tam quốc chí của Trần Thọ. (Sách nầy khác với Tam quốc
chí diễn nghĩa của La Quán Trung là một bộ tiểu thuyết.)
16. Nguyễn Ngọc Huy, Quốc triều hình luật, phiên âm, dịch
nghĩa và chú thích, Viet Publisher Thư Quán, Hoa Kỳ, tr. 188.
17. Edward H. Schafer, Ancient China, New York: Time-Life
Books, 1967, tr. 16 (17a), tt. 37, 38 (17b). Wang Ch’ung tức Vương Xung
(27-97), triết gia thời Đông Hán (25-220) là tác giả nhiều sách lý luận về triết
học, trong đó quan trọng nhất là bộ Luận hoành (Lun Heng, 30 quyển). Hoành là
cái cân, nghĩa rộng là cân nhắc, so sánh.
18. Hoàng Văn Chí, Từ thực dân đến cộng sản, [nguyên bản bằng
Anh văn], bản dịch của Mạc Định, Paris: 1962, tr. 22.
19. Yoshiharu Tsuboii, Nước Đại Nam đối diện với Trung Hoa,
Nguyễn Đình Đầu dịch, TpHCM: Ban Khoa Học Xã Hội, 1990, tr. 142.
20. Nxb. Sự Thật, Sự thật về quan hệ Việt Nam – Trung Quốc
trong 30 năm qua [tài liệu của đảng Cộng Sản Việt Nam, không đề tên tác giả],
Hà Nội: 1979, tr. 16.
Đại nạn Trung Hoa thời trung sử
Ngô Quyền chiến thắng quân Nam Hán (Trung Hoa) tại Bạch Đằng
Giang năm 938 (mậu tuất) và xưng vương năm 939 (kỷ hợi), đóng đô ở Cổ Loa (thuộc
huyện Đông Anh, Hà Nội ngày nay). Từ đây, nước Việt vĩnh viễn thoát ra khỏi cảnh
đô hộ của Trung Hoa, nhưng các triều đình Trung Hoa vẫn tiếp tục nhiều lần đem
quân sang xâm lấn nước Việt.
Lần thứ nhất (981)
Sau cuộc đảo chánh không đổ máu lật đổ nhà Đinh (968-980),
Lê Hoàn lên làm vua năm 980 (canh thìn), tiếp tục đóng đô ở Hoa Lư (Ninh Bình
ngày nay). Về sau, ông thường được sử sách gọi là Lê Đại Hành.
Biết tình hình Đại Cồ Việt (quốc hiệu từ thời vua Đinh Tiên
Hoàng) đang xáo trộn vì chuyện đổi ngôi, vua Trung Hoa là Tống Thái Tông (trị
vì 976-997) sai sứ đem thư qua khuyến dụ và đe dọa. Lê Hoàn (trị vì 980-1005) lấy
danh nghĩa con của vua Đinh Tiên Hoàng là Vệ Vương Đinh Toàn, xin nhà Tống (Sung,
960-1279) cho nối ngôi vua cha. Tuy nhiên triều đình nhà Tống nắm rõ tình thế
nước Nam, biết Lê Hoàn đã giành ngôi của Đinh Toàn, con của Đinh Tiên Hoàng,
nên sai người đem một thư khác qua nói rằng “…Họ Đinh truyền nối được ba đời [ý
chỉ Đinh Bộ Lĩnh, Đinh Liễn, Đinh Toàn], trẫm muốn cho Đinh Toàn làm thống súy,
khanh [chỉ Lê Hoàn] thì làm phó. Nếu Đinh Toàn không đáng tướng tài, hãy còn
tính khí trẻ con thì nên cho ngay mẹ con và thân thuộc y sang đây…”
Lê Hoàn biết không thể tiếp tục thương lượng, nên chỉ còn
con đường duy nhất là chuẩn bị lực lượng để kháng Tống. Trong khi đó, quân Tống
chia làm hai đường thủy bộ tiến vào nước ta năm 981 (tân tỵ). Đường bộ do Hầu
Nhân Bảo cùng Tôn Toàn Hưng tiến theo ngả Lạng Sơn, còn đường thủy do Trần Khâm
Tộ và Lưu Trừng từ mặt biển tiến vào bằng đường sông Bạch Đằng.
Trên đường bộ, Hầu Nhân Bảo tiến đến Chi Lăng (Lạng Sơn),
trúng phải kế trá hàng, lọt vào vùng phục kích của quân Việt, và bị bắt giết.
Quân Việt phản công mạnh mẽ, quân Tống thiệt hại nặng, hai bộ tướng của Hầu
Nhân Bảo là Quách Quân Biện và Triệu Phụng Huân bị bắt. Sau trận Chi Lăng, các
lực lượng thủy bộ của nhà Tống đều rút lui.
Tuy chiến thắng, Lê Hoàn vẫn phải sai sứ, dưới danh nghĩa của
vua Đinh Toàn, sang nhà Tống năm 982 (nhâm ngọ) xin trả lại hai tướng đã bắt được,
và xin triều cống. Nhà Tống chỉ phong cho Lê Hoàn làm tiết độ sứ. Mãi đấn hơn
10 năm sau vào năm 993 (quý tỵ), Lê Hoàn mới sai sứ giả trình bày với vua Tống
rằng Đinh Toàn quyết định nhường ngôi cho mình. Tống Thái Tông (trị vì 976-997)
biết việc Lê Hoàn nắm quyền đã lâu, nhưng không có cách gì khác hơn, nên sai sứ
sang phong Lê Hoàn làm Tĩnh Hải Quân tiết độ sứ Giao Chỉ Quận Vương.
Lần thứ hai (1076-1077)
Trong thời gian nầy nhà Tống tiếp tục cai trị Trung Hoa. Vua
Tống Thần Công (trị vì 1068-1085) phong cho Vương An Thạch (Wang An Shi) làm tể
tướng năm 1069. Vương An Thạch (1021-1086) muốn mưu tìm một chiến công ở ngoài
biên cương để hỗ trợ chính sách cải cách ở trong nước của ông ta, chuẩn bị tấn
công Đại Việt.
Tại Đại Việt, nhà Lý (1010-1225) đã khá vững vàng. Triều
đình vua Lý Nhân Tông (trị vì 1072-1127) biết được tin nầy, liền quyết định ra
tay trước. Tháng 11 năm ất mão (1075), triều đình cử Lý Thường Kiệt đánh Khâm
Châu và Liêm Châu (thuộc Quảng Đông ngày nay); và cử Tôn Đản đánh Ung Châu (tức
Nam Ninh thuộc Quảng Tây ngày nay) tháng giêng năm bính thìn (1076). Sau khi hạ
thành, cả hai ông cho bắt người, lấy của rồi rút lui về Đại Việt.
Tháng chạp năm bính thìn (đầu năm 1077), Tống Thần Tông sai
Quách Quỳ làm Chiêu thảo sứ và Triệu Tiết làm Phó chiêu thảo sứ, đem quân sang
trả thù. Lý Thường Kiệt chận quân Tống ở sông Như Nguyệt (sông Cầu chảy qua xã
Như Nguyệt, Bắc Ninh).
Quách Quỳ chuyển quân đến sông Phú Lương (khúc sông Hồng ở
Thăng Long). Lý Thường Kiệt tiếp đánh, nhưng thế giặc rất mạnh. Máy bắn đá của
địch phá chiến thuyền Việt, và làm cho nhiều binh sĩ nước ta tử trận. Sợ binh
sĩ nãn lòng, Lý Thường Kiệt phao tin có thần nhân báo mộng và cho bốn câu thơ
(bằng chữ Nho):
“Nam quốc sơn hà nam đế cư
Tiệt nhiên định phận tại thiên thư
Như hà nghịch lỗ lai xâm phạm
Nhữ đẳng hành khan thủ bại hư ”
Có người dịch là:
“Sông núi nước Nam vua Nam ở
Rành rành định phận ở sách trời
Cớ sao lũ giặc sang xâm phạm
Chúng bay sẽ bị đánh tơi bời.“
Quân lính nghe được những câu thơ nầy, đều hăng hái đánh giặc.
Lực lượng nhà Tống bị chận đứng. Hai bên cầm cự với nhau bất phân thắng bại.
Triều đình nhà Lý đề nghị bãi binh. Nhà Tống thấy khó thắng, đồng thời binh sĩ ở
lại lâu, không hạp thủy thổ, đành chấp thuận. Như thế, cuộc xâm lăng của nhà Tống
đầu năm 1077 bắt nguồn từ việc Lý Thường Kiệt cầm quân gây hấn nhà Tống một năm
trước đó.
Lần thứ ba (1258)
Phía tây bắc Trung Hoa, tại Mông Cổ, đại hãn Mông Kha
(Mangu, trị vì 1251-1259) cử em là Hốt Tất Liệt (Qubilai) cầm quân tấn công
Trung Hoa năm 1251. Hốt Tất Liệt sai đại tướng Ngột Lương Hợp Thai
(Uriyangqadai), cầm một cánh quân đánh chiếm nước Đại Lý ở Vân Nam năm 1257. Ngột
Lương Hợp Thai sai sứ sang yêu cầu Đại Việt thần phục Mông Cổ, nhưng vua Đại Việt
lúc đó là Trần Thái Tông (trị vì 1226-1258) không chịu.
Ngột Lương Hợp Thai liền theo đường sông Thao, tiến quân
đánh nước Việt tháng 12 năm đinh tỵ (qua năm 1258). [Sông Thao là tên gọi đoạn
sông Hồng từ biên giới Hoa Việt đến ngã ba sông Hồng và sông Đà.] Không chịu nổi
sức tấn công vũ bão của quân Mông Cổ, Trần Thái Tông bỏ kinh đô Thăng Long rút
về Hưng Yên, cách Thăng Long khoảng 60 km về phía nam. Quân Mông Cổ chiếm Thăng
Long, cướp phá giết hại người Việt không kể già trẻ lớn nhỏ.
Trước thế nguy, Trần Thái Tông hỏi ý kiến của Trần Thủ Độ
nên hòa hay chiến. Ông cương quyết trả lời: “Đầu thần chưa rơi, xin bệ hạ đừng
lo.” Chẳng bao lâu, quân Mông Cổ không quen thời tiết nước ta, bị bệnh tật mỏi
mệt. Trần Thái Tông ra lệnh phản công, đánh đuổi quân Mông Cổ về lại Trung Hoa.
Lần thứ tư (1285)
Năm 1259, Mông Kha từ trần. Hốt Tất Liệt được hội đồng quý tộc
Mông Cổ bầu lên làm đại hãn năm 1260. Hốt Tất Liệt tức Nguyên Thế Tổ (trị vì
1260-1294), đổi quốc hiệu là Nguyên (Yuan), đem quân xâm chiếm hoàn toàn nước
Trung Hoa vào năm 1279.(1)
Trong khi đó, tại nước ta, Trần Thái Tông nhường ngôi cho
con là Trần Hoảng, lên làm thái thượng hoàng năm 1258 (mậu ngọ). Trần Hoảng lên
ngôi tức Trần Thánh Tông (trị vì 1258-1278). Thượng hoàng Thái Tông từ trần năm
1277 (đinh sửu). Thánh Tông lên làm thái thượng hoàng, và nhường ngôi cho thái
tử Trần Khâm năm 1278 (mậu dần) tức Trần Nhân Tông (trị vì 1278-1293).
Nguyên Thế Tổ sai sứ là Sài Thung (Chai Chong) sang Đại Việt
cuối năm 1278, hỏi vua Trần Nhân Tông tại sao không xin phép nhà Nguyên mà tự
tiện lên ngôi? Sài Thung còn buộc nhà vua phải sang chầu hoàng đế nhà Nguyên mới
được yên việc. Trần Nhân Tông tiếp sứ tử tế, nhưng cương quyết không chịu sang
chầu nhà Nguyên.
Năm 1282 (nhâm ngọ), nhà Nguyên cử sứ sang nói rằng nếu vua
nhà Trần không sang Trung Hoa, thì cho người đại diện sang chầu. Trần Nhân Tông
cử chú họ là Trần Di Ái cầm đầu phái đoàn sang triều đình nhà Nguyên. Nguyên Thế
Tổ lập tòa tuyên phủ ty, đặt quan để sang giám trị các châu huyện nước ta. Nhân
Tông không nhận, trả họ về Trung Hoa. Nguyên Thế Tổ liền phong Trần Di Ái làm
An Nam quốc vương, và sai Sài Thung đem 1,000 quân, hộ tống Trần Di Ái về nước.
Sài Thung đi vào bằng đường Lạng Sơn. Quân nhà Trần chận đánh; Sài Thung bị bắn
mù một mắt, phải quay về nước, còn Trần Di Ái bị bắt.
Lúc đó, Nguyên Thế Tổ muốn bành trướng xuống Đông Nam Á,
nhân cơ hội nầy, phong cho con là Thoát Hoan (Toyan) làm Trấn Nam Vương, lấy cớ
mượn đường xuống Chiêm Thành, đem quân tấn công nước Việt tháng 12 năm giáp
thân (qua năm 1285). Lần nầy quân Nguyên tấn công bằng hai đường: Thoát Hoan từ
phía bắc đánh xuống, Toa Đô (Sogatu) đã qua đánh Chiêm Thành bằng đường biển từ
năm 1282, nay quay ngược trở lên đánh Đại Việt.
Thoát Hoan dẫn quân qua ải Chi Lăng (Lạng Sơn), nhắm Thăng
Long trực chỉ. Tướng Trần Quốc Tuấn (Hưng Đạo Vương) lui về Vạn Kiếp (Hải
Dương, nơi sông Lục Nam và sông Thương gặp nhau). Trần Nhân Tông cho người mời
Trần Quốc Tuấn đến bảo: “Thế giặc mạnh như vậy, ta hãy chịu hàng để cứu muôn
dân.” Trần Quốc Tuấn trả lời: “Nếu bệ hạ muốn hàng, xin hãy chém đầu thần trước
hãy hàng.”
Quân Mông Cổ đánh hạ Vạn Kiếp, tiến chiếm Thăng Long. Trần
Quốc Tuấn rước vua về phía nam, xuống Thanh Hoa (sau nầy là Thanh Hóa). Toa Đô
từ Chiêm Thành đem quân tiến lên, bị Chiêu Văn Vương Trần Nhật Duật (em vua
Thánh Tông) chận đánh ở cửa Hàm Tử (Đông An, Hưng Yên). Trần Quốc Tuấn liền đề
nghị nhân đà thắng lợi nầy, tung quân khôi phục kinh thành. Trần Nhân Tông sai
thượng tướng Trần Quang Khải (em vua Thánh Tông, anh của Nhật Duật) cùng với Trần
Quốc Toản, Phạm Ngũ Lão, đem quân từ Thanh Hoa đi vòng theo đường biển, ngược
sông Hồng tiến đánh quân Mông Cổ tại bến Chương Dương (khu vực Thăng Long), rồi
lên bộ bao vây thành Thăng Long. Thoát Hoan thua chạy lên Kinh Bắc. Trong khi
đó, Trần Quốc Tuấn đánh Toa Đô tại Tây Kết (vùng Hưng Yên ngày nay). Toa Đô bị
giết, Ô Mã Nhi (Omar) bỏ trốn. Trần Quốc Tuấn tiếp tục phản công, sai hai tướng
Nguyễn Khoái và Phạm Ngũ Lão phục binh đánh tan quân Thoát Hoan ở Vạn Kiếp, trước
khi Thoát Hoan trốn về nước.
Lần thứ năm (1288)
Tức giận về sự thất bại vừa qua, Nguyên Thế Tổ cử Thoát Hoan
một lần nữa cầm quân qua đánh phục thù vào tháng 11 năm đinh hợi (1287). Quân
nhà Nguyên tiến vào nước ta bằng ba hướng: ở giữa, Thoát Hoan tiến xuống Lạng
Sơn; phía tây, một cánh quân từ Vân Nam theo đường sông Hồng tràn vào, do Ái Lỗ
(Aruc) chỉ huy; và phía đông do Ô Mã Nhi đi trước, vượt biển Đông tiến vào sông
Bạch Đằng. Theo sau có Trương Văn Hổ tải 17 vạn thạch lương cung cấp cho quân
sĩ.
Lực lượng nhà Trần vẫn do Trần Quốc Tuấn tổng chỉ huy. Thoát
Hoan chiếm Vạn Kiếp, sai Ô Mã Nhi theo sông Lục Đầu đánh xuống Thăng Long. Thượng
hoàng cùng vua Trần Nhân Tông phải vào Thanh Hoa lánh nạn. Quân Mông Cổ đốt phá
Thăng Long rồi rút lui về Vạn Kiếp.
Ô Mã Nhi đem chiến thuyền trở ra biển đón thuyền lương của
Trương Văn Hổ. Ngang qua Vân Đồn (Quảng Yên, nay là Vân Hải, Quảng Ninh), Trần
Khánh Dư chận đánh, nhưng quân Việt bị thua. Gặp được thuyền lương, Ô Mã Nhi
cùng Trương Văn Hổ quay trở vào đất liền. Rút kinh nghiệm vừa qua, Trần Khánh
Dư để cho Ô Mã Nhi mở đường đi trước, đợi đến khi Trương Văn Hổ tải lương theo
sau, Trần Khánh Dư mới đổ phục binh, cướp hết lương thực và khí giới. Trương
Văn Hổ bỏ trốn về Trung Hoa.
Quân Nguyên càng ngày càng cạn lương thực. Thoát Hoan kiếm
cách cầu viện triều đình nhà Nguyên, nhưng Trần Quốc Tuấn đã cho chận các đường
giao thông ở Lạng Sơn. Thoát Hoan liền quyết định rút quân. Tháng 3 năm mậu tý
(1288) Thoát Hoan sai Ô Mã Nhi xuôi sông Bạch Đằng, ra biển về trước. Trần Quốc
Tuấn theo kế Ngô Quyền trước kia, sai Nguyễn Khoái dùng cọc gỗ đẽo nhọn rồi bịt
sắt và cắm giữa dòng sông. Nguyễn Khoái lừa Ô Mã Nhi đến chỗ phục binh có đóng
cọc, đổ quân tấn công khi thủy triều xuống. Trần Quốc Tuấn lại tăng viện, đánh
tan chiến thuyền Mông Cổ, và bắt sống Ô Mã Nhi.
Được tin nầy, Thoát Hoan liền theo đường bộ rút quân về
Trung Hoa. Dọc đường quân Mông Cổ bị chận đánh một vài nơi, nhưng cuối cùng
Thoát Hoan cũng thoát được. Trần Quốc Tuấn hội các tướng, dẫn quân rước vua Trần
Nhân Tông và thượng hoàng Thánh Tông trở về Thăng Long.
Lần thứ sáu (1407)
Năm 1400 (canh thìn), đại thần Lê Quý Ly tức Hồ Quý Ly lật đổ
vua Trần Thiếu Đế (trị vì 1398-1400), chấm dứt nhà Trần. Nhà Trần bắt đầu từ
vua Thái Tông (trị vì 1225-1258) đến vua Thiếu Đế, truyền được mười hai đời,
trong 175 năm.
Lê Quý Ly lên làm vua, đặt niên hiệu là Thánh Nguyên, đổi quốc
hiệu từ Đại Việt thành Đại Ngu, lấy lại họ Hồ là họ của tổ tiên ông, tức Hồ Quý
Ly. Làm vua được một năm, Hồ Quý Ly lên làm thái thượng hoàng, nhường ngôi lại
cho con là Hồ Hán Thương (trị vì 1401-1407).
Trong khi đó, bên Trung Hoa, Minh Thái Tổ (trị vì 1368-1398)
qua đời năm 1398, cháu nội lên kế vị là Minh Huệ Đế (trị vì 1399-1403). Huệ Đế làm
vua chẳng được bao lâu thì bị người chú, con của Minh Thái Tổ, lật đổ và thay
thế, tức Minh Thành Tổ (trị vì 1403-1424). Minh Thành Tổ là một người đầy tham
vọng, còn tham vọng hơn cả Minh Thái Tổ.
Bang giao Việt Hoa càng ngày càng căng thẳng vì nhà Minh đòi
hỏi nhiều điều quá đáng. Năm 1404 (giáp thân), một hoàng thân nhà Trần là Trần
Khang, dùng đường bộ trốn sang kinh đô Trung Hoa, đổi tên là Trần Thiêm Bình, tự
xưng là con của Trần Nghệ Tông, tố cáo Hồ Quý Ly cướp ngôi nhà Trần và tố cáo
những lời trần tình của Hồ Hán Thương là dối trá.
Minh Thành Tổ sai Lý Kỳ sang nước Việt thăm dò. Lý Kỳ sang nắm
tình hình, rồi về nước phúc trình cuộc đảo chánh của nhà Hồ. Hồ Hán Thương gởi
biểu qua nhà Minh tạ tội, và xin đón Thiêm Bình về làm vua. Năm 1406 (bính tuất)
Minh Thành Tổ sai tướng Hàn Quan, đem năm ngàn quân hộ tống Trần Thiêm Bình về
nước. Trần Thiêm Bình vừa về đến biên giới, liền bị Hồ Hán Thương ra lệnh bắt
giết. Hồ Hán Thương cử Trần Cung Túc cầm đầu phái bộ sang Trung Hoa biện bạch về
sự giả trá của Trần Thiêm Bình. Phái bộ bị nhà Minh giữ lại không cho về.
Tháng 9 năm đó (bính tuất), Minh Thành Tổ cử Chu Năng làm đại
tướng, cùng hai phó tướng là Trương Phụ và Mộc Thạnh đem quân sang xâm lăng nước
ta. Trước khi qua biên giới, Chu Năng bị bệnh từ trần, Trương Phụ được cử lên
thay. Quân Minh tiến xuống thành Đa Bang (Sơn Tây), một đồn lũy được Hồ Hán
Thương cho xây năm 1405 (ất dậu), làm tiền đồn bảo vệ Thăng Long. Trương Phụ và
Mộc Thạnh chia nhau hai mặt tấn công Đa Bang. Khi quân Việt dùng voi phản công,
quân Minh dùng hỏa pháo bắn lại. Voi sợ lửa bỏ chạy. Thành Đa Bang thất thủ,
đưa đến việc thất thủ Thăng Long.
Hồ Nguyên Trừng, con trai đầu của Hồ Quý Ly, anh của Hồ Hán
Thương, đem quân chận người Minh ở sông Mộc Phàm (Mộc Hoàn, Hà Nam ngày nay),
nhưng bị thua phải lui về cửa biển Muộn Hải, Nam Định. Hồ Quý Ly và Hồ Hán
Thương cùng các quan bỏ chạy vào Thanh Hóa. Quân Minh đuổi theo. Hai bên gặp
nhau ở Lỗi Giang, một phân lưu của sông Mã (Thanh Hóa). Quân nhà Hồ thua nữa. Hồ
Quý Ly cùng hai con chạy vào Nghệ An. Tháng 5 năm đinh hợi (1407), quân Minh bắt
được Hồ Quý Ly ở cửa biển Kỳ La (huyện Kỳ Anh, Hà Tĩnh), và bắt Hồ Hán Thương ở
núi Cao Vọng (huyện Kỳ Anh, Hà Tĩnh), cùng toàn bộ gia đình họ Hồ. Quân Minh
không giết cha con Hồ Quý Ly mà chỉ giải về Trung Hoa.
Cần chú ý là khi xâm lăng nước Việt lần nầy, Minh Thành Tổ
đã đưa ra cho các tướng viễn chinh ba chỉ dụ đề ngày 21-8-1406, 16-6-1407 và
24-6-1407 căn dặn và nhắc nhở các tướng Minh thi hành chính sách đồng hóa của
nhà Minh và tiêu diệt toàn bộ văn hóa nước Việt. Chẳng những quân Minh vơ vét của
cải, vàng ngọc, mà còn tịch thu gần như toàn bộ sách vở văn chương, học thuật,
tư tưởng và cả giới trí thức cũng như nghệ nhân người Việt đem về Trung Hoa.
Đây là chính sách đồng hóa của nhà Minh trên toàn cõi đế quốc của họ.(Sẽ viết
trong bài tiếp.)
Lần thứ bẩy (1788)
Nguyên vào năm 1786 (bính ngọ), Nguyễn Huệ dẫn quân Tây Sơn
ra bắc lần thứ nhất, đánh tan quân Trịnh, tỏ ý phù Lê. Trong khi quân Tây Sơn
còn ở Bắc hà, vua Lê Hiển Tông (trị vì 1740-1786) từ trần, cháu đích tôn lên
thay là Lê Chiêu Thống (trị vì 1787-1788). Khi quân Tây Sơn rút về, họ Trịnh nổi
lên trở lại. Lê Chiêu Thống viết thư nhờ Nguyễn Hữu Chỉnh, một cựu tướng nhà
Lê, nay đã đầu quân theo Tây Sơn, đang đóng ở Nghệ An, ra Thăng Long, giúp diệt
trừ họ Trịnh.
Chụp lấy thời cơ, Nguyễn Hữu Chỉnh đánh đuổi nhanh chóng
quân chúa Trịnh, và trở nên chuyên quyền không khác gì họ Trịnh. Được tin nầy,
Bắc Bình Vương Nguyễn Huệ sai tướng Võ Văn Nhậm cùng với Ngô Văn Sở, Phan Văn
Lân ra đánh Nguyễn Hữu Chỉnh vào cuối năm 1787 (đinh mùi). Hữu Chỉnh bị bắt giết,
vua Lê Chiêu Thống bỏ trốn. Võ Văn Nhậm đặt Sùng Nhượng Công Lê Duy Cận, chú của
Chiêu Thống và là anh của bà Ngọc Hân (vợ Nguyễn Huệ), lên làm giám quốc, đứng
đầu triều đình nhà Lê.
Vua Chiêu Thống trốn lẩn quẩn ở vùng Lạng Giang. Mẹ của vua
Chiêu Thống (hoàng thái hậu) bồng con của nhà vua chạy sang Long Châu (Trung
Hoa) cầu cứu nhà Thanh (1644-1911). Tổng đốc Lưỡng Quảng là Tôn Sĩ Nghị trình
lên vua Thanh Cao Tông tức Càn Long (Ch’ien-lung / Qianlong, trị vì 1736-1795)
rằng đây là cơ hội thuận tiện, mượn cớ giúp Lê Chiêu Thống để xâm chiếm “An
Nam”. Vua Càn Long, liền ra lệnh cho Sĩ Nghị động binh bốn tỉnh Quảng Đông, Quảng
Tây, Quý Châu và Vân Nam tiến đánh Đại Việt tháng 10 năm mậu thân (1788). Tôn
Sĩ Nghị chia quân làm ba đạo, vào nước ta bằng các đường Tuyên Quang, Cao Bằng
và Lạng Sơn.
Trước sức tiến quân ồ ạt của Tôn Sĩ Nghị, Ngô Văn Sở theo kế
hoạch của Ngô Thời Nhậm, một mặt cho người đưa thư đến Tôn Sĩ Nghị xin hoãn
binh, vừa để kéo dài thời gian, vừa để nhử địch, một mặt khác bỏ ngỏ Thăng
Long, rút quân về Tam Điệp ở Ninh Bình, bảo toàn lực lượng, chờ viện binh của Bắc
Bình Vương Nguyễn Huệ.
Tôn Sĩ Nghị tiến quân đến Kinh Bắc (Bắc Ninh). Vua Chiêu Thống
ra đón tiếp và cùng Tôn Sĩ Nghị vào Thăng Long ngày 20-11-mậu thân
(17-12-1788). Hai ngày sau, 22-11 (19-12), Tôn Sĩ Nghị làm lễ tấn phong cho Lê
Chiêu Thống làm An Nam quốc vương.
Được tin nầy, Nguyễn Huệ lên ngôi hoàng đế tại Phú Xuân ngày
25-11-mậu thân (22-12-1788), lấy hiệu là Quang Trung (trị vì 1788-1792), rồi tự
mình đem quân tiến ra Bắc, nhanh chóng đánh đuổi tan tác quân viễn chinh nhà
Thanh, tạo nên chiến thắng Đống Đa lịch sử (mồng 5 tháng giêng năm kỷ dậu,
1789), giải phóng Thăng Long và giữ vững bờ cõi nước ta.
Kết luận
Như thế, từ năm 939 (Ngô Quyền xưng vương) cho đến năm 1788
(Quang Trung xưng vương), trong vòng 850 năm, các triều đình Trung Hoa đã gởi
quân xâm lăng nước Việt chúng ta tất cả bảy lần. Chúng ta có thể rút ra một số
kinh nghiệm như sau:
1) Khi nào nước Việt có sự thay đổi triều đại, hay tranh chấp
quyền lực nội bộ, hay nước Việt suy yếu, các vua Trung Hoa liền lợi dụng thời
cơ để xâm lăng, nhất là khi con cháu của các triều đại bị truất phế chạy qua
Trung Hoa cầu cứu.
2) Dù lúc tấn công nước Việt, lực lượng Trung Hoa rất mạnh,
như dưới thời nhà Nguyên (Mông Cổ), nhà Minh, hay nhà Thanh, dù người Việt lúc
đầu thất bại và phải rút lui, nhưng tổ tiên chúng ta luôn luôn cương quyết đánh
đuổi xâm lăng Trung Hoa, dù phải kháng chiến gian khổ để bảo vệ nền độc lập dân
tộc, bảo vệ tổ quốc.
3) Trong sáu lần Trung Hoa tấn công nước ta, lần đầu tiên do
triều đình Trung Hoa muốn trả đũa việc Lý Thường Kiệt đem quân tấn công Trung
Hoa trước. Từ kinh nghiệm nầy, sau đời nhà Lý, các triều đại từ nhà Trần trở
đi, tuy cương quyết duy trì chủ quyền quốc gia và độc lập dân tộc, nhưng không
khiêu khích, để tránh bị bắc phương trả đũa. Chỉ khi nào bắc phương xâm lăng,
thì Đại Việt chống trả. Đặc biệt là sau khi đánh đuổi quân Trung Hoa về nước, Đại
Việt vẫn gởi sứ thần sang Trung Hoa ngoại giao, mà ngày xưa gọi là triều cống,
để tránh tái diễn chiến tranh.
4) Những kinh nghiệm chống quân xâm lược Trung Quốc đã được
Hưng Đạo Đại Vương Trần Quốc Tuấn, trước khi từ trần năm 1300, tóm lược với vua
Trần Anh Tông: “Đại khái quân giặc cậy vào trường trận, quân ta cậy vào đoản
binh, đem đoản binh đánh lại trường trận, là việc thường trong binh pháp. Nhưng
cần phải xét: nếu thấy quân giặc tràn sang như gió, như lửa, thì thế giặc có thể
dễ chống cự được; nếu giặc dùng cách chiếm cứ dần, như tằm ăn dâu, không vơ vét
của dân, không mong đánh được ngay, thì mình phải dùng tướng giỏi, phải xem xét
tình thế biến chuyển như người đánh cờ, tùy theo thời cơ mà chế biến cho đúng,
làm thế nào thu hút được binh lính như cha với con một nhà, mới có thể dùng để
chiến thắng được. Vả lại bớt dùng sức dân để làm cái kế thâm căn cố đế, đó là
thượng sách giữ nước không còn gì hơn.” (2)
Theo Trần Hưng Đạo, Trung Hoa xâm lăng nước ta bằng hai
cách: Thứ nhất, quân Trung Hoa “tràn sang như gió, như lửa”. Thứ hai, quân
Trung Hoa “chiếm cứ dần, như tằm ăn dâu, không vơ vét của dân, không mong đánh
được ngay”.
Trong hai cách nầy, cũng theo Trần Hưng Đạo, cách thứ nhất,
tức quân Trung Hoa sang đánh nước ta như vũ bão, thì “có thể dễ chống cự được”.
Ngược lại, nếu Trung Hoa tiến quân từ từ vào nước ta, theo kiểu tằm ăn dâu,
chúng ta sẽ khó chống đỡ hơn. Trong trường hợp đó, theo Trần Hưng Đạo, muốn chiến
thắng địch thủ thì chúng ta phải tạo nội lực quốc gia bằng cách xây dựng tình
đoàn kết dân tộc (như cha với con một nhà), và nuôi dưỡng sức dân (bớt dùng sức
dân) để làm kế lâu dài mà giữ nước. Tuy nhiên, muốn tạo sự đoàn kết toàn dân và
muốn nuôi dưỡng sức dân, thì người dân phải được hưởng tự do, được công bình
trước pháp luật, mới cảm thấy có trách nhiệm bảo vệ đất nước, hăng hái bảo vệ độc
lập dân tộc.
Tập đoàn lãnh đạo cộng sản Trung Hoa (CSTH) chủ trương bành
trướng, còn hơn cả các triều đình quân chủ Trung Hoa ngày xưa: thôn tính Tây Tạng,
xâm lăng Tân Cương, đánh chiếm hải đảo… Năm 1979, CSTH mở cuộc tấn công đại quy
mô, dạy cho CSVN một bài học, nhưng gặp phản ứng không thuận lợi. Rút kinh nghiệm
từ đó, hiện nay CSTH quay qua thực hiện kế hoạch “tằm ăn dâu”. Dần dần CSTH chiếm
đất phía bắc Việt Nam (ải Nam Quan), chiếm biển phía đông Việt Nam (Vịnh Bắc Việt),
lấn núi phía tây Việt Nam (Trường Sơn), nghĩa là bao vây Việt Nam ba mặt bắc và
đông, tây.
Tình trạng nầy thật nguy hiểm cho tương lai Việt Nam. Hy vọng
những kinh nghiệm lịch sử của người xưa, nhất là những lời Đức Trần Hưng Đạo đã
dặn dò vua Trần Anh Tông năm 1300, có thể còn hữu ích cho người Việt, nhằm tìm
cách phòng bị và chống lại mối đe dọa thường trực từ Bắc phương.
Chú thích
1. Khi Hốt Tất Liệt xâm lăng Trung Hoa, đặt Trung Hoa dưới
ách thống trị của Mông Cổ năm 1279 nghĩa là mặc nhiên sáp nhập Mông Cổ vào
Trung Hoa. Năm 1368, Chu Nguyên Chương lật đổ nhà Nguyên (Mông Cổ), lên làm
vua, tức Minh Thái Tổ (trị vì 1368-1398), lập ra nhà Minh. Nhà Minh cai trị
luôn Mông Cổ. Trường hợp nầy cũng xảy ra với nhà Thanh ở Mãn Châu. Cuối đời
Minh, Lý Tự Thành nổi lên ở Thiểm Tây, tự xưng vương năm 1643. Năm sau (1644),
Lý Tự Thành kéo quân chiếm Bắc Kinh, vua Minh Hoài Tông (trị vì 1628-1644) tự tử.
Tướng nhà Minh là Ngô Tam Quế thông đồng với người Mãn Thanh (nhà Thanh) ở phía
bắc, để dẹp Lý Tự Thành. Lý Tự Thành thua chạy, vua Thanh vào Bắc Kinh làm lễ
đăng quang tức Thanh Thế Tổ, niên hiệu Thuận Trị (trị vì 1644-1661). Từ đó, nhà
Thanh làm chủ Trung Hoa, Mãn Châu tự động sáp nhập vào Trung Hoa. Khi nhà Thanh
sụp đổ sau cuộc cách mạng Tân Hợi năm 1911, đất Mãn Châu cũng bị xem là thuộc
Trung Hoa.
2. Quốc sử quán triều Nguyễn, Khâm định Việt sử thông giám
cương mục, (Chữ Nho), Hà Nội: bản dịch của Nxb. Giáo Dục, 1998, tập 1, tt.
558-559.
3. Nxb. Sự Thật, Sự thật về quan hệ Việt Nam – Trung Quốc
trong 30 năm qua [tài liệu của đảng Cộng Sản Việt Nam, không đề tên tác giả],
Hà Nội: 1979, tr. 16.
Đại nạn Trung Hoa thời cận đại
1.- TRUNG HOA GẶP ĐẠI NẠN
Vào thế kỷ 19, trong nền giao thương giữa Trung Hoa và các
nước Âu Châu, một cuộc tranh chấp gay gắt đã đưa đến việc người Âu Châu xâu xé
Trung Hoa. Nguyên trong những sản phẩm người Anh đem đến Trung Hoa, có một món
hàng vừa dễ chuyên chở, lại bán được nhiều và được giá cao, đó là thuốc phiện
(nha phiến).
Thuốc phiện mà người Trung Hoa gọi là cù túc, đã được người Ả
Rập nhập vào Trung Hoa từ thế kỷ thứ 8, nhưng chỉ được sử dụng trong y học. Đến
thế kỷ 16, những nhà giàu có Trung Hoa bắt đầu dùng ống dọc tẩu để hút. Công ty
Đông Ấn Anh Quốc (The English East India Company) nhập cảng ồ ạt thuộc phiện
vào Trung Hoa để kiếm lợi, làm tăng nhanh giới nghiện thuốc phiện tại nước nầy.
Con số người nghiện lên đến khoảng mười triệu người vào năm 1830. Năm 1838, Anh
nhập vào Trung Hoa 40,000 thùng thuốc phiện; một thùng khoảng 70 ký-lô, giá có
khi lên đến hai ngàn tiền vàng Mễ Tây Cơ. Việc nầy gây ra hai thiệt hại quan trọng
cho Trung Hoa: Thứ nhất người nghiện càng ngày càng đông, bệnh tật, đói nghèo
và trở nên vô dụng. Thứ hai, người Hoa tốn rất nhiều tiền nhập thuốc phiện qua
tay thương giới Anh.
Vua Đạo Quang (Tao-kuang / Dao Guang), tức Thanh Tuyên Tông
(Qing Xuan Zong, trị vì 1821-1850), quyết định bài trừ và cấm nhập cảng thuốc
phiện năm 1838. Việc nầy đưa đến chiến tranh giữa Anh Quốc và Trung Hoa năm
1840, thường được gọi là “Nha phiến chiến tranh”.
Trung Hoa thất bại, phải ký hiệp ước Nam Kinh (Nanking) năm
1842, gồm 12 khoản, theo đó các khoản quan trọng là: Trung Hoa phải nhượng Hồng
Kông (Hương Cảng) cho Anh; mở năm hải cảng Quảng Châu (Kwangchow), Hạ Môn
(Xiamen hay Hsiamen), Phúc Châu (Fuzhou hay Fuchow), Ninh Ba (Ningpo hay
Ningbo), Thượng Hải (Shanghai) cho người Anh buôn bán và gia đình cư trú, có
lãnh sự trông coi việc buôn bán; bồi thường cho Anh 21,000,000 tiền vàng Mễ;
hàng hóa Anh nhập cảng chịu thuế một lần, và thương nhân Trung Hoa không đóng
thêm thuế khi chuyển hàng tiếp vào nội địa; công văn trao đổi hai bên có tính
cách bình đẳng. Vì việc mở năm hải cảng nên hiệp ước nầy được các sách Trung
Hoa gọi là Ngũ khẩu thông thương điều ước.
Cả hai bên Anh Quốc và Trung Hoa đều vi phạm hiệp ước Nam
Kinh. Cuộc xung đột lớn xảy ra vào năm 1856. Quân Anh tấn công Quảng Châu rồi
rút lui. Người Hoa tức giận đốt hết các thương quán, dinh thự của Anh, Pháp,
Hoa Kỳ. Cuối năm 1857, liên quân Anh Pháp đánh chiếm Quảng Châu, rồi tiến lên
đánh Thiên Tân (Tianjin hay Tientsin), đe dọa Bắc Kinh.
Nhà Thanh vội vã ký hai hiệp ước Thiên Tân riêng lẽ, một với
Anh và một với Pháp năm 1858. Hai hiệp ước nầy có những điểm chung sau đây: 1)
Đại diện Anh, Pháp tự do cư trú ở Bắc Kinh. 2) Giáo sĩ Anh, Pháp tự do truyền đạo
ở nội địa Trung Hoa, công dân Anh, Pháp có hộ chiếu được tự do du lịch Trung
Hoa. 3) Mở thêm nhiều thương cảng. 4) Công dân Anh, Pháp được quyền lãnh sự tài
phán, nghĩa là nếu họ phạm tội trên đất Trung Hoa, thì sẽ do lãnh sự của họ xử;
nếu họ có tranh tụng với người Hoa thì sẽ do quan lại Trung Hoa cùng lãnh sự xử.
5) Giá biểu quan thuế mới sẽ có sự bàn bạc với đại diện Anh, Pháp.
Năm 1859, khi quân Anh, Pháp đến Bắc Kinh để trao đổi hiệp ước
đã được phê chuẩn, quân Thanh bất ngờ tấn công. Liên quân Anh Pháp liền trả
đũa, bắn phá dữ dội. Vua Hàm Phong (Xian Feng) tức Thanh Văn Tông (Qing Wen
Zong, trị vì 1851-1861) bỏ chạy, giao trách nhiệm cho hoàng thân Cung Thân
Vương. Ông nầy thương thuyết và ký hiệp ước Bắc Kinhnăm 1860, lập lại những điều
trong hiệp ước Thiên Tân, cộng thêm ba điều quan trọng là mở cửa Thiên Tân, bồi
thường cho Anh và Pháp mỗi nước 8 triệu lạng bạc (trong khi theo hiệp ước Thiên
Tân, Trung Hoa chỉ trả cho Anh 4 triệu và cho Pháp 2 triệu mà thôi), và cắt đất
gần Hồng Kông là Cửu Long (Kowloon) và các đảo phụ cận là Stonecutters Inlands
cho Anh.
Chẳng những phải bồi thường cho Anh và Pháp, Trung Hoa còn
phải đền công cho Nga, là nước đã làm trung gian giúp đưa đến hiệp ước Bắc
Kinhnăm 1860. Nga được hưởng lợi nhiều hơn cả Anh và Pháp, vì được Trung Hoa
nhượng nhiều đất ở phía tây bắc Trung Hoa. Từ đó, các cường quốc Âu Mỹ cùng
nhau xâu xé Trung Hoa. Năm 1895, Trung Hoa lại thua Nhật, phải nhượng bộ trong
hòa ước Shimonoseki (Hạ Quan) ngày 17-4-1895.
Vào gần cuối thế kỷ 19, bị các nước Tây phương đe dọa, Trung
Hoa khốn đốn không kém Việt Nam ở phương nam, nhưng triều đình nhà Thanh vẫn cứ
tự nhận Trung Hoa là thượng quốc, có ưu quyền ở Việt Nam.
2.- TRUNG HOA TỰ NHẬN ƯU QUYỀN THƯỢNG QUỐC
Trên đường tìm kiếm thuộc địa sau cuộc cách mạng kỹ nghệ ở
Âu Châu, Pháp viện dẫn lý do triều Nguyễn đàn áp Ky-Tô giáo, Pháp đem quân tấn
công Đà Nẵng ngày 1-9-1858, mở đầu cuộc xâm lăng Việt Nam. Pháp chiếm các tỉnh
Gia Định, Định Tường, Biên Hòa, Vĩnh Long, buộc triều đình Huế phải ký hòa ước
Nhâm Tuất ngày 5-6-1862, nhượng ba tỉnh Biên Hòa, Gia Định, Định Tường (ba tỉnh
miền Đông Nam Kỳ) cho Pháp.
Không dừng lại ở đó, Pháp tiếp tục chiếm ba tỉnh miền Tây
Nam Kỳ là Vĩnh Long, An Gia, Hà Tiên năm 1867, và tiến quân ra đánh Bắc Kỳ lần
thứ nhất năm 1873, chiếm Hà Nội, Ninh Bình, Hải Dương, Nam Định. Pháp ép triều
đình Huế ký hòa ước ngày Giáp Tuất 15-3-1874, nhường đứt luôn ba tỉnh miền Tây
Nam Kỳ cho Pháp, để Pháp trả lại các tỉnh Bắc Kỳ. Hòa ướcGiáp Tuất ngày
15-3-1874 gồm 22 điều khoản, trong đó điều khoản số 2 nói rằng “Tổng thống Pháp
nhận Đại Nam là một quốc gia độc lập, không phải thần phục nước nào, hứa giúp
Hoàng đế Đại Nam nếu cần, bảo vệ an ninh trong và ngoài nước…”, và điều khoản số
3 tiếp theo “Để đáp lại sự bảo hộ ấy, Hoàng đế Đại Nam từ nay chịu theo chính
sách ngoại giao hiện thời của nước Pháp…” Nói cách khác, từ nay Việt Nam phải
theo chính sách ngoại giao của Pháp, và không được thần phục hay giao thiệp với
nước khác mà không có sự đồng ý của Pháp.
Khi hòa ước năm 1874 đã được hai bên Việt Pháp phê chuẩn và
trao đổi, đại diện Pháp tại Bắc Kinh là De Rochehouart chuyển bản hòa ước nầy
cho chính phủ Trung Hoa ngày 24-5-1875. Triều đình nhà Thanh trả lời rằng: “Chí
Giao Chỉ tức Việt Nam bổn hệ Trung Hoa thuộc quốc.” (nghĩa là: “Từ Giao Chỉ đến
Việt Nam vốn là thuộc quốc của Trung Hoa.”). Câu nầy được tòa lãnh sự Pháp dịch
qua Pháp văn theo nghĩa là: “An Nam cũng là xứ được gọi là Việt nam. Xứ nầy từng
là nước thần phục Trung Hoa.”(1)Do cách hành văn khác nhau, Trung Hoa nghĩ rằng
họ đã phản đối Pháp, nhưng Pháp lại cho rằng Trung Hoa chẳng phản đối gì.
Trong cuộc tiếp xúc với thủ tướng Pháp là Charles de
Freycinet ngày 25-1-1880, đại sứ Trung Hoa tại Pháp là Tăng Kỷ Trạch (Zeng Ji
Ze) khẳng định với Pháp rằng Việt Nam là chư hầu của Trung Hoa.(1) Vua Trung
Hoa lúc nầy là Quang Tự (Kuang-hsu) hay Thanh Đức Tông (Qing Te-tsung, trị
1875-1908) mới 10 tuổi và bà thái hậu Từ Hy (Tzu-Hsi / Ci Xi, 1835-1908) giữ
quyền nhiếp chính.
Tăng Kỷ Trạch còn viết thư ngày 10-11-1880 khi ông đến St
Pétersbourg (Nga), yêu cầu ngoại trưởng Pháp cho Trung Hoa biết lập trường của
Paris về những biến chuyển ở Bắc Kỳ. Trong thư trả lời ngày 27-12-1880, ngoại
trưởng Barthélemy St. Hilaire đáp lại rằng theo điều 2 hòa ước năm 1874, Pháp
có bổn phận và trách nhiệm với Việt Nam. Thư nầy được gởi đến cho Tăng Kỷ Trạch
và chính phủ Trung Hoa. Tăng Kỷ Trạch cho đại diện Pháp ở St. Pétersbourg biết
rằng Pháp có thể chiếm Trung Kỳ, nhưng nếu chiếm Bắc Kỳ thì sẽ gây quan ngại
cho Trung Hoa, vì vùng nầy tiếp giáp với biên giới Trung Hoa. Ngoại trưởng Pháp
liền ra lệnh cho viên đại diện Pháp báo cho Tăng Kỷ Trạch biết rằng từ năm
1874, ngoài nước Pháp Việt Nam đã hoàn toàn cắt đứt liên hệ với các nước
khác.(2)
Về phía Việt Nam, dầu đã ký Hòa ước Giáp Tuất (15-3-1874),
chịu nhận nền ngoại giao Pháp, vua Tự Đức vẫn gởi phái bộ ngoại giao sang Trung
Hoa năm 1876, để chúc mừng vua Thanh Đức Tông lên thay vua Thanh Mục Tông
(Mu-tsung) (trị vì 1862-1874), tức vua Đồng Trị (T’ung-chih) từ trần năm 1874.
Tháng 7-1880, vua Tự Đức còn cử sứ thần sang Trung Hoa thêm lần nữa. Chuyến đi
nầy, chẳng những có tính cách ngoại giao thông lệ bốn năm một lần cống sứ, mà
còn để nhờ Trung Hoa giúp đỡ.
Năm sau (1881), Trung Hoa gởi Đường Đình Canh sang kinh đô
Huế bàn chuyện buôn bán, lập chiêu thương cuộc. Những sự kiện nầy không thể qua
mặt người Pháp. Khâm sứ Pháp tại Huế là Rheinart đã báo cáo đầy đủ các chuyến
đi sứ của Việt Nam sang Trung Hoa cho thượng cấp ngày 2-8-1882.(Yoshiharu
Tsuboii, sđd. tt. 298-299.)
Về phía nhà Thanh, tại Bắc Kinh, đại diện Trung Hoa phản đối
với đại sứ Pháp, cho rằng Việt Nam là thuộc quốc của Trung Hoa và yêu cầu Pháp
rút quân khỏi Bắc Kỳ để duy trì tình hữu nghị Hoa Pháp. Tại Paris, ngày
6-5-1882, đại sứ Tăng Kỷ Trạch cũng lên tiếng phản đối Pháp và yêu cầu Pháp rút
quân.
Thủ tướng Freycinet (Pháp) cho rằng lời lẽ của họ Tăng bất
nhã, nên yêu cầu đại sứ Pháp tại Bắc Kinh cho chính phủ Trung Hoa biết rằng sẽ
không nói chuyện với Trung Hoa và yêu cầu Trung Hoa đừng xen vào chính sách
Pháp ở Bắc Kỳ.(3)
Về quân sự, ngày 30-6-1882, tổng đốc Vân Nam (Trung Hoa)
loan báo rằng quân đội Trung Hoa sẽ tiến vào lãnh thổ Bắc Kỳ để truy đuổi các
thổ phỉ Cờ đen. Trong tháng sau, tướng Tạ Kính Bưu đem ba doanh quân Vân Nam đến
đóng tại Quản Ty (Hưng Hóa). [Một doanh khoảng 1,000 quân.] Vào tháng 9, nhà
Thanh cử tướng Hoàng Quế Lan đem mười hai doanh quân đóng ở các tỉnh Lạng Sơn,
Cao Bằng, Thái Nguyên, Bắc Ninh, và tướng Triệu Ốc đem năm doanh quân đóng ở
Tuyên Quang. Tài liệu Pháp cho rằng số quân Trung Hoa tại Bắc Kỳ lúc đó lên đến
20,000 người. Dầu vậy, lực lượng Trung Hoa dần dần bị Pháp đẩy lui.
Trong thực tế, Trung Hoa điều quân qua Việt Nam nhắm mưu lợi,
chứ chẳng phải thực tâm giúp đỡ Việt Nam chống Pháp, nên khi thấy không thể chiến
thắng được Pháp, Trung Hoa quay qua thương thuyết với Pháp để chia phần ở Việt
Nam.
3.- TRUNG HOA ÂM MƯU CHIA HAI BẮC KỲ
Ngày 27-10-1882, Paris thông báo cho đại sứ Pháp ở Trung Hoa
là Bourée biết, trong phiên họp ngày 21-10, chính phủ Pháp quyết định bảo hộ Việt
Nam, để Bourée nói chuyện với Bắc Kinh. Trước sự cương quyết của Pháp, vào đầu
tháng 11-1882, Lý Hồng Chương (Li Hongzhang hay Li-Hung-Tchang), một viên chức
cao cấp trong Tổng lý nha môn, cơ quan phụ trách ngoại giao của triều đình
Trung Hoa, đề nghị với Bourée rằngTrung Hoa và Pháp chia nhau bảo hộ Bắc Kỳ.
Bourée báo cáo sáng kiến của Lý Hồng Chương về Pháp.
Lúc đó, các chính phủ Paris kế tiếp nhau, đều muốn chiếm Bắc
Kỳ, nhưng vừa ngại tốn kém vì Quốc hội Pháp không chuẩn chi, vừa ngại đụng chạm
với Trung Hoa, nên đường lối của chính phủ Pháp không rõ ràng và hay thay đổi.
Ngày 5-12-1882, Bourée cho Paris biết là Bắc Kinh đã ra lệnh quân Thanh rút khỏi
Bắc Kỳ về Vân Nam và Quảng Tây. Cũng trong ngày nầy, bộ Hải quân và Thuộc địa
ra Pháp lệnh cho soái phủ Sài Gòn tránh đụng chạm với quân Trung Hoa. (Vũ Ngự
Chiêu, sđd. tr. 291)
Ngày 20-12-1882, tại Thiên Tân (Tianjin hay Tientsin),
Bourée và Lý Hồng Chương ký tạm ước Thiên Tân về Bắc Kỳ, theo đó Trung Hoa chiếm
phía bắc sông Hồng (vùng núi non và hầm mỏ), và Pháp chiếm phía nam sông Hồng
(vùng châu thổ, sản xuất nông phẩm). Lào Cai được xem là một thương cảng Trung
Hoa, nhưng người Pháp được quyền tự do buôn bán với Vân Nam.(4) tạm ước Thiên
Tân thật ra rất mơ hồ, chỉ lấy sông Hồng chia hai địa phận, nhưng chưa vạch ra
cụ thể ranh giới giữa hai bên Pháp và Trung Hoa ở Bắc Kỳ.
Tuy nhiên, chẳng bao lâu, Tạm ước Thiên Tân bị Pháp bãi bỏ.
Nguyên tại Paris, chính phủ Charles Duclerc sụp đổ ngày 22-1-1883. Armand
Fallières tạm thay một thời gian, thì Jules Ferry trở lại làm thủ tướng lần thứ
hai ngày 21-2-1883. Lúc đó, Pháp dứt khoát về vấn đề Ai Cập (Egypt) vì nước nầy
đã do nước Anh đô hộ từ 1882. Jules Ferry dồn nỗ lực về phía Việt Nam.
Việc làm đầu tiên về Việt Nam của chính phủ Jules Ferry là
bãi bỏ tạm ước Thiên Tân mà Bourée đã ký với Lý Hồng Chương, vì theo chính phủ
nầy, tạm ước đã giành cho Trung Hoa quá nhiều quyền lợi ở Bắc Kỳ. Quyết định
bãi bỏ được Pháp báo cho Trung Hoa biết ngày 5-3-1883. Hai tháng sau, đại sứ
Bourée bị triệu hồi. Chính phủ Pháp đưa Tricou, nguyên đại sứ Pháp tại Nhật,
sang Bắc Kinh làm đại sứ từ ngày 1-6-1883.
Ngày 18-8-1883, đại sứ Trung Hoa là Tăng Kỷ Trạch giao cho
chính phủ Pháp lập trường sáu điểm của Trung Hoa về Bắc Kỳ, theo đó: (1) Ngoại
trừ Nam Kỳ, Pháp không được chiếm bất cứ phần lãnh thổ nào của An Nam; (2) An
Nam là chư hầu của Trung Hoa; (3) Pháp phải triệt binh khỏi những nơi đã chiếm
của An Nam, mở một số hải cảng để giao thương, và các cường quốc có quyền đặt
tòa lãnh sự tại các cảng nầy; (4) Sông Hồng phải được mở rộng để giao thương;
(5) Trung Hoa sẽ bảo đảm việc tự do giao thương trên sông Hồng; (6) Những hòa ước
giữa Pháp và Việt Nam phải được Trung Hoa chấp thuận.(Vũ Ngự Chiêu, sđd.tt.
328-329.)
Trong khi đó, Pháp đưa quân từ Bắc Kỳ, tiến đánh cửa Thuận
An (Huế) ngày 20-8-1883. Thất bại, triều đình Huế đành xin điều đình và ký hòa
ước Quý Mùi ngày 25-8-1883, gồm 27 điều khoản, trong đó điều 1 viết rằng “Nước
Nam nhận và chịu sự bảo hộ của nước Pháp với những hậu quả của mối tương giao nầy
theo luật pháp ngoại giao Âu Châu, nghĩa là nước Pháp chủ trương mọi sự giao
thiệp của nước Nam với các nước ngoài, kể cả nước Tàu, và nước Nam có giao thiệp
ngoại giao với nước nào thì chỉ do một mình nước Pháp môi giới mà thôi.”
Bảo hộ xong Việt Nam, hai ngày sau, ngoại trưởng Pháp từ chối
yêu cầu sáu điểm của Trung Hoa trong thư trả lời ngày 27-8, và cho Trung Hoa biết
rằng Pháp sẵn sàng giải quyết vấn đề an ninh biên giới và quyền lợi người Hoa
buôn bán trên sông Hồng.
Ngoại trưởng Pháp còn gởi công văn ngày 15-9-1883 cho chính
phủ Trung Hoa, một lần nữa xác nhận rằng Pháp không chấp nhận tạm ước Thiên Tân
ngày 20-12-1882, giữa đại sứ Bourée và Lý Hồng Chương về Bắc Kỳ. Công văn ngày
15-9 còn đưa ra đề nghị mới của Pháp gồm hai điểm: (1) Lập một khu phi quân sự
giữa hai vĩ tuyến 21 và 22, nếu một bên muốn động binh để đánh dẹp thổ phỉ thì
phải có sự đồng ý của bên kia. (2) Thị trấn Man Hao trên sông Hồng trong lãnh
thổ Trung Hoa sẽ được mở ra cho việc giao thương. Chính sách của chính phủ
Jules Ferry được Quốc hội Pháp hậu thuẫn mạnh mẽ trong cuộc đầu phiếu tại Quốc
hội ngày 31-10-1883. (Vũ Ngự Chiêu, sđd. tt. 330-332.)
Hai chính phủ Pháp Hoa tranh cãi không dứt về vấn đề Bắc Kỳ.
Pháp muốn độc quyền tại miền Bắc Việt Nam, trong khiTrung Hoa muốn chia một phần
Bắc Kỳ cho Trung Hoa, và bảo đảm an toàn biên giới Việt Hoa. Trung Hoa tin tưởng
rằng Pháp khó có thể chiến thắng lực lượng Trung Hoa ở Bắc Kỳ. Ngoài ra, Trung
Hoa còn hy vọng hai nước Anh và Đức sẽ can thiệp, nhưng lúc đó, Anh đang bận rộn
ở Ai Cập và Đức muốn Pháp bành trướng ở Bắc Kỳ hơn là tập trung lực lượng để chống
Đức ở biên giới giữa hai bên.
Cuối cùng, tại Bắc Kỳ, Pháp đã đánh đuổi quân Trung Hoa và
quân Cờ đen chạy lên miền biên giới, làm chủ tình hình Bắc Kỳ. Lúc đó, Trung
Hoa thấy không thể kiếm lợi được ở Việt Nam mà còn lo ngại Pháp sẽ tiến chiếm
Đài Loan hay Hải Nam để đòi chiến phí, nên Trung Hoa bắt đầu thay đổi chính
sách.
4.- HIỆP ƯỚC THIÊN TÂN LẦN THỨ NHẤT
(11-5-1884)
Đầu tiên, Lý Hồng Chương, nhờ một thân hữu tên là Gustav
Detring, người Đức, công chức cao cấp trong ngành thương chánh Trung Hoa và đã
phục vụ 20 năm ở Quảng Châu, vận động với chính phủ Pháp. Vào tháng 4-1884,
Gustav Detring đem việc nầy thảo luận với một người bạn là trung tá Ernest
François Fournier, hạm trưởng tuần dương hạmVolta, đang đóng ở Quảng Đông.
Fournier trình bày lại ý định của Lý Hồng Chương với cấp chỉ huy là phó đô đốc
Sébastien Lespès, tư lệnh hạm đội Pháp tại Trung Hoa và Nhật Bản. Một mặt,
Lespès thuận cho Fournier nói chuyện với Lý Hồng Chương, một mặt Lespès trình về
Paris.
Ernest Fournier nhờ Gustav Detring chuyển cho Lý Hồng Chương
một văn thư cho biết các điều kiện về phía Pháp để đi đến một cuộc dàn xếp với
Trung Hoa: giải nhiệm đại sứ Tăng Kỷ Trạch, từ bỏ ưu quyền đối với Việt Nam,
rút lui quân đội Trung Hoa khỏi Bắc Kỳ, và bồi hoàn chiến phí.(5)
Để tỏ thiện chí, triều đình Trung Hoa quyết định chấm dứt
nhiệm vụ đại sứ ở Pháp của Tăng Kỷ Trạch, mà vẫn giữ ông ta làm đại sứ ở Anh;
và Trung Hoa cử Hứa Cảnh Trừng làm đại sứ tại Pháp, Đức, Ý, Hòa Lan và
Áo.
Cuộc nói chuyện tiếp tục, Fournier đến Thiên Tân, gặp Lý Hồng
Chương và nhanh chóng ký hiệp ước ngày 11-5-1884, gồm năm khoản, thường được gọi
là hiệp ước Fournier hay hiệp ước Thiên Tân, đại để như sau: 1) Pháp hứa tôn trọng
biên giới Việt Hoa. 2) Trung Hoa cam kết rút quân khỏi Bắc Kỳ và tôn trọng những
hòa ước ký kết giữa Pháp và Việt Nam. 3) Pháp không đòi bồi thường chiến phí.
4) Hủy bỏ những hiệp ước trước đây giữa Trung Hoa và Việt Nam, và nuớc Pháp cam
kết không làm tổn hại thể diện Trung Hoa. 5) Hai bên thỏa thuận sẽ gặp nhau lại
trong vòng 90 ngày để ký kết hiệp ước chính thức.
Ernest Fournier tiếp tục thương lượng với Lý Hồng Chương về
thời biểu Trung Hoa rút quân. Ngày 17-5, Fournier trao cho Lý Hồng Chương một
giác thư (mémorandum) theo đó Pháp sẽ tiếp thu Lạng Sơn, Cao Bằng ngày
5-6-1884, và Lào Cai ngày 1-7-1884.(Alfred Schreiner, sđd. tr. 362.)
Nhận được tin nầy, trung tướng Millot, tư lệnh lực lượng
Pháp ở Bắc Kỳ nghĩ rằng Pháp có thể chiếm đóng vùng Lạng Sơn, Cao Bằng khoảng từ
15 đến 20-6, nên ông cử quân đi tiếp thu Lạng Sơn. Trên đường đi Lạng Sơn,
ngang qua thị trấn Bắc Lệ ngày 22-6, đoàn quân Pháp bị quân Trung Hoa tấn công
dữ dội và gây thiệt hại nặng nề.
Chính phủ Paris được tin Bắc Lệ, liền ra lệnh cho đại diện
Pháp ở Bắc Kinh gởi cho triều đình Mãn Thanh một tối hậu thư ngày 12-7, yêu cầu
Trung Hoa phải ra lệnh quân đội mình lập tức rời Bắc Kỳ, hạn chót là 31-7, và
triều đình Trung Hoa phải bồi thường 250 triệu quan chiến phí, nếu không Pháp sẽ
đánh Trung Hoa.
Phó đề đốc Prosper Courbet, đang chỉ huy hạm đội Pháp ở Bắc
Kỳ, được cử kiêm luôn chỉ huy hạm đội Pháp ở Trung Hoa, đem quân đến cửa sông
Mân ở Phúc Châu (Fou-Tchéou), thủ phủ tỉnh Phúc Kiến (Fukien) ngày 16-7, trong
khi một hạm đội Pháp khác đến đảo Cơ Long (Kélung) ở eo biển Đài Loan. Ngày
5-8-1884, Pháp bắt đầu tấn công, gây thiệt hại nặng cho Trung Hoa.
Trên biển, hạm đội Pháp truy lùng và tấn công các tàu của
Trung Hoa, phong tỏa cửa sông Dương Tử (Yang-tse), vùng Thượng Hải, và cho đến
cuối tháng 3-1885, Pháp làm chủ hoàn toàn quần đảo Bành Hồ ở eo biển Đài Loan.
(Quân sử III, Sài Gòn: 1971, tt. 227-228.)
5. HIỆP ƯỚC THIÊN TÂN LẦN THỨ HAI
(9-6-1885)
Trong khi Pháp khó thắng Trung Hoa, thì rõ ràng Trung Hoa thất
thế cả ở Trung Hoa lẫn ở Bắc Kỳ. Cả hai bên Pháp Hoa đều muốn tìm kiếm một giải
pháp hòa bình vì hoàn cảnh riêng của mỗi bên. Sau những cuộc thảo luận kéo dài,
hai bên dự tính đi đến việc ký kết hòa ước vào cuối tháng 3-1885, thì chính phủ
Jules Ferry sụp đổ. Chính phủ Brisson lên thay thế. Bộ trưởng ngoại giao vẫn là
Charles Freycinet.
Cuộc đàm phán về một hòa ước mới bắt đầu tại thành phố Thiên
Tân từ ngày 13-5-1885 giữa hai bên Pháp-Hoa; kết thúc bằng Hiệp ước hoà bình, hữu
nghị và thương mại ký ngày 9-6-1885 giữa Jules Patenôtre (đại diện Pháp) và Si
Tchen, Lý Hồng Chương (Li Hongzhang / Li-Hung-Tchang) và Teng Tcheng Sieou (đại
diện Trung Hoa).
Hòa ước Thiên Tân lần thứ hai nầy gồm 10 điều khoản, có thể
được tóm lược như sau: Trung Hoa đồng ý rút quân về nước (điều 1). Trung Hoa
nhìn nhận việc Pháp bảo hộ Việt Nam (điều 2). Hai bên sẽ tiếp tục hòa đàm về vấn
đề biên giới Việt Hoa (điều 3). Hai bên sẽ thảo luận về một hiệp ước thương mại
(điều 5, 6, 8). Pháp đồng ý rút quân khỏi Đài Loan và Bành Hồ (Pescadores) (điều
9).
Như thế là chiến tranh Pháp Hoa về vấn đề Bắc Kỳ kết thúc. Bắc
Kinh gởi một phái đoàn đến Hà Nội để giúp chấm dứt tranh chấp Pháp Hoa, và đưa
quân đội nhà Thanh trở về Trung Hoa.
KẾT LUẬN
Dầu Việt Nam, quốc hiệu của nước ta từ khi vua Gia Long lên
ngôi năm 1802, là một nước độc lập, Trung Hoa vẫn mặc nhiên tự xem Trung Hoa là
thượng quốc và có ưu quyền đối với Việt Nam. Khi người Pháp xuất hiện, Trung
Hoa tự xem có quyền thương lượng với Pháp về Việt Nam, muốn chia phần với Pháp
và quyết định số phận Việt Nam. Cho đến khi bị Pháp đánh bại, Trung Hoa đành
nhượng bộ, nhưng những nhà cầm quyền Trung Hoa không bao giờ từ bỏ mục tiêu
truyền kiếp là đánh chiếm và đô hộ Việt Nam.
Chú thích:
1. Yoshiharu Tsuboii, Nước Đại Nam đối diện với Pháp và
Trung Hoa, Nguyễn Đình Đầu dịch, TpHCM: Ban Khoa học Xã hội, 1990, tr. 142.
2. Vũ Ngự Chiêu, Các vua cuối nhà Nguyễn 1883-1945, tập 1,
Houston: Nxb. Văn Hóa, 1999, tt. 273-274.
3. Alfred Schreiner, Abrégé de l’histoire d’Annam, Sài Gòn:
1906, tr. 353.
4. Khối Quân sử, Quân dân Việt Nam chống Tây xâm
(1847-1945), Quân sử III, Sài Gòn: Bộ Tổng tham mưu Quân lực Việt Nam Cộng Hòa,
1971, tr. 164.
5. Alfred Schreiner, sđd.. tt. 371-372.
Nguồn Trần
Gia Phụng Blogspot
© Diễn Đàn Người Dân ViệtNam
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét